Chương 18

Đặc biệt là hai tháng nay được nuôi trong nhà, lông sạch sẽ, bóng loáng, càng thêm xinh đẹp.

Đôi mắt màu xanh như hồ nước nhìn anh, thật sự khiến người ta mềm lòng.

Tiểu Hoa thấy anh nhìn mình, do dự một chút rồi vẫn bước tới gần anh.

"Meo..."

Vừa đi vừa khẽ kêu thử. Thấy Chu Chi Nam hoàn hồn lại mà không nổi giận, Tiểu Hoa tiếp tục tiến đến gần.

Đi đến chân anh mới dừng lại. Vì thấp quá nên nó chỉ có thể ngẩng đầu nhìn.

Chu Chi Nam cuối cùng cũng không chống đỡ được đòn tấn công đáng yêu này, cúi người ôm Tiểu Hoa lên.

"Hôm nay sao không lên giường ngủ?" Giọng anh hơi khàn hỏi.

Lúc vào phòng, anh hoặc là quên đóng cửa, hoặc cố ý để mở.

Dù gì hôm nay không có tâm trạng chơi với nó, vậy thì coi như thưởng cho nó cơ hội lăn lộn trên giường.

Không ngờ nó lại ngồi trước cửa phòng tắm chờ mình.

Tiểu Hoa được ôm lên. Người đàn ông vừa tắm xong, trên người còn mùi sữa tắm, là mùi nó rất thích.

Nó dụi dụi vào cổ anh: "Meo meo..."

[Anh sao vậy? Anh không vui à? Có ai bắt nạt anh không?]

Tiểu Hoa nhớ lại chuyện khiến nó buồn: Một là bị mèo khác với chó bắt nạt, hai là không có đồ ăn.

Chu Chi Nam thì có đồ ăn mà. Trước khi anh về, dì Đường đã chuẩn bị cả đống đồ ngon, nên anh chắc không buồn vì đói.

Vậy chắc có người bắt nạt anh rồi?

"Đừng cọ." Cổ bị chọc ngứa, Chu Chi Nam hơi ngửa đầu tránh.

"Ở nhà làm gì cả ngày?" Anh hỏi tiếp.

"Meo..."

[Tôi hỏi anh trước cơ mà.]

Tiểu Hoa không trả lời mà tiếp tục hỏi, cái đầu nhỏ dường như quên mất là đối phương chẳng hiểu.

Mà nó có quên cũng chẳng thay đổi được thực tế rằng Chu Chi Nam nghe không hiểu.

Anh hơi khó chịu nói: "Tôi ở ngoài làm việc vất vả, còn nhóc ở nhà sung sướиɠ."

"Lại xem Tom & Jerry nữa hả?"

"Nhưng với cái dáng này của nhóc, thật sự có chuột là chắc bị nó dọa chết đấy?"

Nghĩ tới đó, tâm trạng bực bội cả ngày của Chu Chi Nam lại dịu đi, anh bật cười.

"Meo!"

Tiểu Hoa tức rồi. Nó duỗi móng định cào anh. Nó không sợ chuột! Chuột đánh không lại nó đâu!

Nhìn vẻ tức giận của Tiểu Hoa, Chu Chi Nam càng cười lớn hơn.

Tiểu Hoa giơ móng, nhưng không dám cào thật nên anh chẳng né, còn đưa tay vò đầu nó.

Không chỉ vò đầu, anh còn xoa loạn một vòng khiến lông nó rối tung lên.

"Meo!"

Tiểu Hoa thật sự nổi giận rồi. Nó vất vả liếʍ cho mượt cơ mà!

Chu Chi Nam vẫn cười, một lúc sau mới dừng, khẽ vỗ đầu nó: "Được rồi, đi ngủ."

Tiểu Hoa bị ôm ra cửa phòng, đặt xuống rồi cửa đóng lại.

Nó ngồi trước cửa, từ khe dưới còn thấy ánh sáng bên trong. Nó vẫn giận, nhưng giận một lúc lại nhớ sang chuyện khác.

Vừa rồi anh còn cười và trêu nó mà, vậy chắc anh hết buồn rồi?

Đã cười rồi thì chắc ổn rồi.

Tiểu Hoa thở phào, quay về ổ ngủ.

...

Nhưng thực tế không đơn giản như Tiểu Hoa tưởng.

Từ hôm đó đến nay mấy ngày liền, Chu Chi Nam đều đi sớm về khuya, và mỗi ngày đều không vui.

Tiểu Hoa không biết vì sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng nó rất lo.

Chu Chi Nam rất tốt, là ân nhân cứu mạng nó, còn nuôi nó, đối xử với nó cực kỳ tốt.

Nó cũng muốn anh ổn.

Hôm đó tối muộn anh mới về, chẳng có tâm trạng chơi, nằm trên sofa bất động.

Tiểu Hoa ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, không dám làm phiền. Thấy anh không động đậy, tưởng anh ngủ.

Nhưng chẳng bao lâu, anh bỗng phát ra tiếng rên đau đớn. Tiểu Hoa giật mình, lo lắng.