Dì Đường nhìn màn hình tối đen, gương mặt thoáng nét lo lắng: “Lại có chuyện rồi đây.”
Tiểu Hoa nghiêng đầu, đầy tò mò “có chuyện rồi” là sao?
Nhưng dì Đường đâu thể giải thích cho nó, bà chỉ thuận tay xoa đầu nó một cái rồi tiếp tục thu dọn.
Tiểu Hoa ngẩn người, sau đó lại lon ton đi theo, kêu hai tiếng “meo meo”, nhưng dì Đường chỉ mải làm việc, không để ý.
Nó chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy sau khi dì dọn dẹp bàn ăn, làm sạch nhà bếp, dọn luôn khay cát và kiểm tra nước, thức ăn đầy đủ, bà liền chuẩn bị ra về.
Rất nhanh, căn hộ chỉ còn lại một mình Tiểu Hoa.
Bên ngoài trời đã tối hẳn, trong nhà chỉ còn ánh đèn vàng dịu hắt xuống, con mèo nhỏ ngồi trong phòng khách, trông cô đơn đến lạ.
Nó ngồi ngẩn ra hồi lâu, rồi vì buồn chán nên bắt đầu đi loanh quanh.
Cuối cùng, nó lại nhảy lên sofa, nằm cuộn tròn trên lớp đệm mềm mại, chẳng mấy chốc đã thϊếp đi.
“Cạch!”
Một tiếng động bất ngờ vang lên.
Tiểu Hoa lập tức bật dậy, chưa kịp nghĩ gì đã lao vội về hướng phát ra âm thanh.
Vừa đến cửa thì khóa đã xoay, cánh cửa mở ra.
“Meo!”
[Anh về rồi à!]
Tiểu Hoa vui mừng chạy đến cọ cọ vào chân Chu Chi Nam.
Nhưng rất nhanh, nó ngửi thấy một mùi hôi tanh khó chịu động tác cọ cọ lập tức dừng lại.
“Meo?”
[Anh đi đâu về vậy?]
Tiểu Hoa hơi cau mũi, lùi lại vài bước, trông có vẻ ghét bỏ.
Chu Chi Nam cúi mắt nhìn, chỉ một ánh mắt cũng đủ hiểu nó đang nghĩ gì.
Nếu là trước kia, hẳn anh đã xách ngay con mèo nhỏ lên, cho nó biết ai mới là chủ trong nhà.
Nhưng hôm nay anh chẳng còn tâm trạng. Chỉ cúi đầu, giọng mệt mỏi khẽ nói: “Đồ không có lương tâm.”
Tiểu Hoa ngẩn ra không có lương tâm là sao?
Nó đâu có làm gì sai đâu...
Khi nó còn đang bối rối, Chu Chi Nam đã đi thẳng vào trong, không hề quay đầu lại.
“Meo...”
[Chu Chi Nam...]
Tiểu Hoa gọi một tiếng, nhưng anh vẫn không đáp.
Nó do dự chốc lát, rồi vẫn len lén đi theo, chỉ là giữ khoảng cách mấy bước.
Chu Chi Nam cũng khó chịu với mùi trên người mình, nên đi thẳng vào phòng tắm.
Tiếng nước rì rào vang lên, Tiểu Hoa ngồi ngoài cửa, lặng lẽ nhìn về phía đó.
Nó vốn định như mọi khi nhân lúc anh tắm thì leo lên giường lăn lộn một vòng. Nhưng tối nay, vì cảm thấy Chu Chi Nam hơi khác lạ, nó lại quên mất điều đó.
Anh... đang không vui sao?
Đầu óc bé xíu của Tiểu Hoa hình như không đủ dùng, chỉ cảm thấy Chu Chi Nam chắc là đang không vui.
Nhưng tại sao anh lại không vui chứ?
Tiểu Hoa vắt hết óc nghĩ: Chẳng lẽ công việc của anh không thuận lợi? Hay là có người bắt nạt anh? Hay còn vì lý do nào khác?
Tiểu Hoa không biết.
Chỉ biết rằng nghĩ đến việc Chu Chi Nam không vui, tâm trạng của nó cũng buồn buồn theo.
Chu Chi Nam rất rất tốt, nó không muốn anh buồn chút nào.
Tiểu Hoa cứ thế ngồi chồm hổm ở đó, cho đến khi cửa phòng tắm mở ra.
Chu Chi Nam lúc này đầy đầu đều là chuyện vụ án, cả người như bị bao phủ bởi sự bực bội.
Về phần sinh vật nhỏ bé trong nhà, anh đã sớm quên sạch, cho đến khi mở cửa phòng tắm, liếc mắt một cái liền thấy Tiểu Hoa đang ngồi chồm hỗm gần đó, đôi mắt tròn tròn nhìn anh chằm chằm.
Chu Chi Nam sững lại, lúc này mới nhớ đến con mèo nhỏ này.
Tiểu Hoa là mèo lông trắng, cả người trắng muốt, đôi mắt xanh biếc, là một con mèo cực kỳ đẹp.