Đêm tối.
Một tiếng mèo kêu thê lương vang lên, trong gió lạnh thổi qua khiến người nghe không khỏi rùng mình.
Chỉ là lúc này trên đường chẳng có một bóng người, tự nhiên cũng không có ai bị dọa sợ.
Ngược lại từ sau gốc cây, một người đàn ông bước ra từ trong bóng tối. Anh ta không bị tiếng mèo kêu thê thảm kia làm cho sợ hãi, ngược lại khóe môi còn nhếch lên nụ cười có chút vui vẻ.
Người đàn ông mượn ánh trăng, từng bước từng bước rời đi.
Thời gian trôi qua từng chút, trong bụi cỏ bỗng có động tĩnh. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy có mấy con mèo nhỏ từ nơi khác chạy tới, cuối cùng tụ tập tại một chỗ.
Ở đó, có một con mèo con trông rất bẩn thỉu đang nằm.
Nhìn kỹ hơn mới nhận ra nó vốn là một con mèo trắng, chỉ là bộ lông trắng ấy đã bị đất cát và máu tươi nhuộm đỏ vấy bẩn.
“Meo...”
Mèo con lại kêu lên một tiếng, không còn là tiếng gào rợn người như lúc trước, mà giống như tiếng rêи ɾỉ trong đau đớn, vô cùng yếu ớt. Chỉ nghe thôi cũng biết nó đã kiệt sức.
Vài con mèo khác vây quanh, có một con còn giúp nó liếʍ lông, vừa liếʍ vừa khe khẽ kêu gọi.
Nhưng đáp lại, tiếng kêu của nó càng lúc càng nhỏ, con mèo trắng bị thương dường như sắp không chịu nổi nữa.
Cuộc đời ngắn ngủi của nó, có lẽ sắp kết thúc rồi.
...
Chu Chi Nam vừa phối hợp cùng đồng đội kết thúc một đợt truy quét, vốn không định quay về ngay, nhưng giữa đường lại đột nhiên đổi ý.
Không biết vì sao, trong lòng anh bỗng trỗi dậy một suy nghĩ, anh nên quay về.
Nghe theo bản năng, khi xe cảnh sát chạy đến đối diện khu chung cư mình ở, Chu Chi Nam bảo đồng nghiệp dừng lại để mình xuống.
Anh đi bộ về phía khu chung cư, dù giờ đã là rạng sáng, đường phố vắng tanh, anh cũng không có chút sợ hãi nào.
Anh là đàn ông, hơn nữa còn là đội trưởng đội hình sự của cục cảnh sát thành phố, sao có thể sợ đi đường ban đêm chứ?
Chỉ là khi sắp đến cổng khu, Chu Chi Nam bỗng nghe thấy tiếng mèo kêu.
Thật ra mèo kêu vốn chẳng có gì lạ, nhưng trong âm thanh ấy lại xen lẫn một giọng kêu yếu ớt, khiến anh không kìm được bước chân.
Anh hơi nghiêng đầu, nhìn về phía phát ra tiếng kêu.
Mèo kêu vốn chẳng có gì đáng ngạc nhiên, cũng không đáng để anh dừng lại, nhưng mũi anh nhạy bén ngửi thấy mùi máu tanh.
Chu Chi Nam hơi nhíu mày, trong lòng dâng lên mấy phần cảnh giác.
Tiếng mèo kêu vẫn không ngừng, hết lần này đến lần khác. Anh nhìn về phía ấy vài lần, cuối cùng cảnh giác bước tới gần.
Khoảng cách càng rút ngắn, mùi máu càng nồng nặc, trong lòng anh đã đoán ra vài tình huống có thể xảy ra.
Nhưng khi chưa tận mắt nhìn thấy, anh vẫn cẩn thận từng bước tiến lại gần.