Chương 1: Mười lăm năm sau!

"Tin khẩn: Vào lúc 10 giờ 23 phút sáng nay, chuyến bay NA620 của hãng hàng không N trong khi đang thực hiện nhiệm vụ bay đã mất liên lạc trên không phận Thái Bình Dương..."

Nước... Từ bốn phương tám hướng ập đến, tràn ngập.

Ngực cô như sắp nổ tung, cảm giác ngạt thở khiến Lâm Hòa vùng vẫy tuyệt vọng.

Bỗng cô cảm giác có một lực đẩy từ dưới nâng mình lên.

Không biết qua bao lâu, tiếng sóng biến mất, cô giật mình mở mắt ra.

Cô đang ngồi trong bồn tắm!

Lâm Hòa nhớ rõ, lần cuối cùng mình đang ở trên chuyến bay sang nước A.

Khi tiếp viên đang phát đồ ăn, máy bay đột nhiên rung lắc dữ dội.

Có người hét lên: "Cánh máy bay bốc khói rồi!"

Máy bay rơi thẳng xuống biển!

Mọi người hoảng loạn, tốc độ mặc áo phao không theo kịp tốc độ nước tràn vào khoang.

Mực nước càng lúc càng dâng cao...

Giờ phút này, Lâm Hòa bàng hoàng, đây là mơ hay thật?

Cơn ngứa rát nơi cổ họng khiến cô bật ra vài tiếng ho khan.

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, cửa bị mở ra.

Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, mắt Lâm Hòa lập tức ươn ướt, môi mím lại tủi thân, giơ tay nũng nịu nói:

"Kiều Kiều!"

Hàng mi dài còn vương nước, trong lòng cô ngập tràn sợ hãi, không biết là đang mơ hay là thật.

Tưởng Kiều là chồng của Lâm Hòa.

Hai người yêu nhau từ thời cấp ba, kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học.

Trên thế giới này, nếu nói ai thương cô nhất, thì người đó chắc chắn là Tưởng Kiều.

Lâm Hòa nghĩ anh sẽ như mọi khi, ôm cô vào lòng, hôn lên má và dịu dàng dỗ:

"Đừng sợ, chỉ là mơ thôi, anh ở đây rồi."

Nhưng... giây tiếp theo, cổ cô bị siết chặt!

Ngay khoảnh khắc ấy, Lâm Hòa cảm thấy có gì đó không đúng.

Người đàn ông trước mặt rất giống Tưởng Kiều nhưng lại không giống chút nào.

"Ai phái cô tới? Dám giả thành dáng vẻ này, lá gan không nhỏ nhỉ!"

Ánh mắt lạnh lẽo như dao, nhìn cô như xuyên thấu, ẩn ẩn nỗi đau khó tả.

Nhưng chỉ thoáng chốc, cảm xúc đó biến mất, thay bằng sự u ám và sát khí ngút trời khiến Lâm Hòa rùng mình.

Cô không hề nghi ngờ người đàn ông này, có thể gϊếŧ cô bất cứ lúc nào.

"Có hai lựa chọn: hoặc tự đi đổi khuôn mặt này, hoặc... để tôi hủy nó cho cô."

Giọng anh trầm thấp, nhẹ nhàng nhưng mang sức ép không thể kháng cự, tuyệt đối không phải nói đùa.

Nói xong, anh đứng thẳng, rút khăn giấy lau tay như thể vừa chạm vào thứ dơ bẩn.

Tóc Lâm Hòa vẫn nhỏ nước, cô rùng mình, vừa lạnh, vừa sợ.

Trong trí nhớ cô, Tưởng Kiều luôn mang nụ cười dịu dàng, ánh mắt chứa đầy yêu thương.

Anh luôn giữ phong cách trẻ trung sạch sẽ vì cô từng nói thích như vậy.

Dù sau này thành tổng giám đốc, anh cũng không bôi gel vuốt tóc bóng loáng như người khác.

Cô từng trêu: "Anh thế này chẳng có khí thế đàn ông trưởng thành gì hết."

Anh chỉ cười mà không cãi, vẫn giữ dáng vẻ trong sáng, như có ánh nắng quanh người.

Nhưng người trước mặt hoàn toàn khác.

Tóc anh chải ba bảy, áo sơ mi đen ôm dáng, hở hai khuy cổ.

Đôi mắt từng trong trẻo giờ tối tăm, lạnh lẽo, toát ra hơi thở nguy hiểm.

Ngày xưa anh là một chú mèo lười, nằm phơi nắng ngái ngủ.

Giờ đây, anh giống một con báo đen rình mồi trong bóng tối, sẵn sàng cắn phập vào cổ họng đối phương.

Ánh mắt cô dừng ở xương quai xanh anh, nơi đó có một vết sẹo nhỏ.

Chính là vết thương năm xưa anh bị kính cửa sổ cứa phải khi cứu cô.

Lâm Hòa run môi, nhìn thấy vết nhăn nơi khóe mắt anh, thấp giọng lắp bắp:

"Anh... sao lại già đi rồi?"

Dù khác nhiều, cô vẫn chắc chắn người trước mặt là Tưởng Kiều.

Đôi mắt chim ưng hẹp lại, Tưởng Kiều càng thêm u ám:

"Giọng nói giống thật. Nhưng đáng tiếc... tôi chưa từng tìm người thay thế. Dù ai sai cô đến, nếu không muốn chết thì..."

"Kiều Kiều! Anh không nhận ra em à! Em là mơ hay là xuyên không rồi hả? Quá lố rồi đó!"

Lời dọa gϊếŧ chưa kịp nói xong đã bị cô ngắt lời.

Lâm Hòa tức đến vỗ mạnh xuống nước:

"Anh có phải Tưởng Kiều không hả!"

Anh không đáp, chỉ nhìn cô chằm chằm với khuôn mặt tối sầm.

Nếu người khác thấy, chắc chắn sợ chết khϊếp. Vì ai cũng biết, khi Tưởng tổng có biểu cảm này, tức là sắp có người gặp họa.

Ban đầu Lâm Hòa sợ nhưng giờ thì giận át cả sợ.

Càng nhìn khuôn mặt quen thuộc ấy, cô càng tức:

"Anh từng sống ở ngõ Đông, khu Thụy An, Vân Thành đúng không? Anh giỏi mọi thứ trừ việc hát vì anh là đồ điếc nhạc! Anh dị ứng xoài nhưng vẫn ăn vì em thích, đúng không? Anh còn..."

Cô nói liền một tràng, vừa nói vừa sờ cổ, chỗ bị anh bóp vẫn còn đau.

Nước mắt thi nhau rơi.

Vừa sợ vừa tủi thân, mà càng tủi vì chính anh là người làm vậy.

Cô vừa khóc vừa hít mũi, hai tay vụng về lau nước mắt, động tác như đứa trẻ.

Cô không nhận ra khi cô nói, mặt Tưởng Kiều càng lúc càng tái. Hai bàn tay siết chặt, run run, trong mắt đỏ hoe như lửa cháy...

"Cô là ai?"

Giọng khàn đặc, ba chữ ấy nghẹn ngào như phải dốc hết sức mới nói được.

"Lâm Hòa! Em là Lâm Hòa! Em còn có thể là ai nữa chứ!"

Lâm Hòa bước ra khỏi bồn tắm, nước mắt nhòe hết tầm nhìn.

Cô khoác vội áo choàng, đẩy mạnh người đàn ông đang chắn trước mặt:

"Tránh ra, đồ đáng ghét!"

"Đồ đáng ghét" đó chính là cách cô thường mắng Tưởng Kiều mỗi khi giận.

Bị đẩy ra ngoài, Tưởng Kiều loạng choạng, dựa vào tường, thở dốc như người vừa thoát chết.

Rồi bỗng, anh siết nắm tay, đấm mạnh vào tường.

Máu rỉ ra, anh nhìn chằm chằm bàn tay rách nát ấy...

Đau thật.

Bên trong, Lâm Hòa thay đồ xong, tâm trạng dần lắng xuống.

Cô chắc chắn vụ rơi máy bay không phải mơ, vì quần áo vẫn là bộ cô mặc trên chuyến bay.

Vậy mà giờ... cô lại ở đây.

Còn Tưởng Kiều kia... rốt cuộc là sao?

Đang định ra ngoài hỏi rõ, cửa bỗng bị đẩy mạnh mở tung.

Tiếp đó, cô bị ôm chặt vào lòng.

Hơi ấm quen thuộc khiến Lâm Hòa khẽ thả lỏng, cô lẩm bẩm:

"Rốt cuộc là sao vậy? Máy bay rơi thật mà, sao em lại ở đây? Còn thái độ vừa rồi của anh là..."

Giọng cô nghẹn lại.

Cô cảm nhận được độ ẩm nơi cổ mình, Tưởng Kiều... đang khóc?

"Hòa Hòa... em mất tích mười lăm năm rồi. Anh tìm em đến phát điên... Hòa Hòa..."

Vòng tay siết chặt hơn.

Lâm Hòa tròn mắt.

Hả?