Chương 2

Ánh mắt Chúc Kim Tiêu dõi theo bàn tay nhìn lên, rồi bỗng chốc sững sờ khi chạm phải đôi mắt sâu thẳm như mặt hồ lạnh. Chàng trai này rất cao, ít nhất cũng phải mét tám tám, chỉ mặc chiếc áo phông trắng đơn giản thôi mà vẫn toát lên vẻ sang trọng.

Tóc anh hơi ướt, rối bời trước trán như vừa mới tắm xong, toàn thân tỏa ra mùi xà phòng thơm mát dễ chịu. Những giọt nước lăn dài từ đường xương hàm sắc nét xuống đến yết hầu gợi cảm, khiến người ta nhìn mà không rời mắt được.

Cực phẩm! Đúng là cực phẩm hiếm có trên đời!

Chúc Kim Tiêu thầm reo hò trong lòng, thậm chí đã nghĩ xong cả tên cho con của hai người, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp: "Chào anh, đồ ăn của anh đây ạ, chúc anh ngon miệng."

Chàng trai nhận lấy túi đồ, nhìn cô một cái rồi khẽ đáp một tiếng "ừ" lạnh nhạt.

Trong lúc Chúc Kim Tiêu còn đang mơ màng tính kế để lần sau quay lại, hành lang bỗng vang lên một tiếng hét xé lòng. Tiếng thét ấy như một tín hiệu bắt đầu, cả tòa ký túc xá lập tức rơi vào hỗn loạn. Tiếng bước chân chạy loạn xạ, tiếng bàn ghế đổ ngã, tiếng khóc than và cả những âm thanh rợn người như tiếng thú dữ đang gặm xương.

Một nam sinh mặt mũi be bét máu, một con mắt lủng lẳng bên ngoài ổ mắt, cổ họng phát ra tiếng kêu quái dị, điên cuồng lao về phía Chúc Kim Tiêu.

Xác sống?

Ý nghĩ đó vừa lóe lên, cửa phòng 502 phía sau đã có động tĩnh. Cô định bụng cầu cứu anh chàng đẹp trai kia, dù chỉ là vào lánh nạn một chút thôi cũng được.

"Ầm!"

Cánh cửa phòng 502 lạnh lùng đóng sầm ngay trước mũi cô. Chúc Kim Tiêu chết đứng: "..."

Thật không thể tin nổi! Đẹp trai thế mà lòng dạ lại sắt đá vậy sao? Thấy người gặp nạn không cứu thì thôi, tốc độ đóng cửa còn nhanh hơn cả vận động viên chạy nước rút!

Cô quay đầu nhìn "người" đang lao tới. Nhờ bản năng của dân học võ từ nhỏ, cô nhanh nhẹn né sang một bên, thuận tay nắm lấy cánh tay đối phương, xoay người rồi vật mạnh hắn xuống đất bằng một đòn gọn gàng!

"Ầm!"

Con quái vật đập mạnh xuống sàn nhưng dường như chẳng biết đau đớn là gì, nó vặn vẹo chân tay một cách kỳ quái rồi lại bật dậy.

Chúc Kim Tiêu chửi thầm một câu rồi lùi lại. Lúc này, cả tòa nhà số bảy đã biến thành một cái l*иg kín đầy quái vật. Cô liếc thấy cửa phòng 505 đối diện đang khép hờ, không kịp suy nghĩ nhiều liền lao vυ"t vào trong, khóa chặt cửa lại.

Bên ngoài là tiếng đập cửa điên cuồng và tiếng móng tay cào cấu sắt lạnh. Chúc Kim Tiêu dựa lưng vào cửa, từ từ trượt xuống ngồi bệt trên sàn.