Tháng Chín ở trường đại học S, không khí vẫn còn oi nồng hầm hập, gió thổi qua cũng mang theo hơi nóng khó chịu.
Chúc Kim Tiêu xách theo hộp sườn xào chua ngọt, đứng giữa hành lang ký túc xá nam tòa số bảy. Đôi mắt long lanh của cô quét qua từng gương mặt nam sinh đang ló đầu ra từ các phòng.
"Ồ, anh chàng mắt một mí kia trông đúng kiểu tài tử Hàn Quốc luôn."
"Chà, kia chắc chắn là dân tập thể thao rồi, bắp tay săn chắc ghê chưa."
"Tiếc quá, tóc anh này hơi thưa, nguy cơ hói đầu hơi cao rồi đấy."
Cô vừa âm thầm bình phẩm như đang tuyển chọn phi tần, vừa bước lên cầu thang với dáng vẻ chẳng sợ trời chẳng sợ đất.
Đừng thấy cô lúc này có vẻ lười nhác mà lầm, gia thế của cô không hề tầm thường chút nào.
Cô chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Chúc, một gia đình võ thuật lừng lẫy.
Từ nhỏ, cô đã lớn lên dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của bốn vị cao thủ đỉnh cao: từ những chiêu võ áp sát đầy uy lực của bà nội, những chiêu lấy mềm khắc cứng của ông ngoại, cho đến những đòn đánh mạnh mẽ như sấm nổ của ba và những chiêu thức nhanh như tia chớp của mẹ.
Mười tám môn võ nghệ, dù không dám nói là thành thạo hết nhưng món nào cô cũng biết một chút.
Thế nhưng, vị thiên tài võ thuật được cả nhà đặt kỳ vọng này, lại là một kẻ vô cùng lười biếng. Kế hoạch cuộc đời cô đơn giản đến mức đáng sợ: nửa đời trước ăn no chờ chết, nửa đời sau nằm chờ chết, thời gian rảnh thì đi ngắm trai đẹp.
Vì vậy, khi cô bạn thân Lâm Tiểu Niên khóc lóc gọi điện nhờ đi giao giúp hộp cơm đến trường đại học Công Nghệ, Chúc Kim Tiêu đang nằm dài trên ghế sofa như người không xương. Nhưng vừa nghe thấy bốn chữ "Đại học Công Nghệ", cô lập tức bật dậy như lò xo.
Trường Công Nghệ nổi tiếng là nơi có tỷ lệ nam sinh cực cao, đúng chuẩn thiên đường cho những kẻ thích ngắm trai đẹp như cô. Đặc biệt là tòa ký túc số bảy, nơi tụ hội của biết bao chàng trai phong độ.
Địa chỉ đơn hàng lần này đúng phòng 502, tòa 7.
Chúc Kim Tiêu leo lên tầng năm, đứng trước cửa phòng 502, cô vuốt lại mái tóc cho gọn gàng, đổi sang vẻ mặt dịu dàng ngoan ngoãn rồi lịch sự gõ cửa.
"Cốc cốc cốc."
Vài giây sau, cánh cửa hé mở một khe nhỏ. Một bàn tay thon dài, sạch sẽ với những đốt ngón tay rõ rệt vươn ra. Đi kèm là một giọng nói trầm thấp đầy cuốn hút, nhưng có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn: "Đồ ăn ngoài à?"