Chương 46

Editor: Trâm Rừng

Tầng hầm cũng có tang thi lang thang, bị họ dụ đến dễ dàng gϊếŧ chết.

Xác chết đã chất thành đống.

Họ nhanh chóng dọn dẹp một chút, tránh làm cản trở khoảng cách tang thi lăn xuống.

Tang thi ở các tầng thấp khách sạn không ngừng chen chúc nhau xuống, theo tiếng động và mùi mà đến, lộn nhào xuống tầng hầm dâng tinh hạch.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, họ vậy mà đã canh giữ, chém hơn sáu mươi con tang thi ở đây!

Tang thi trên mặt đất gần đây đều bị dọn dẹp sạch sẽ, tang thi ở quá xa không nghe thấy động tĩnh ở đây đương nhiên sẽ không đến.

Họ từ tầng hầm vào khách sạn, dọn dẹp những khu vực trống trải ở tầng một và tầng hai, tiện cho người trong lầu tự dọn dẹp quái vật trốn thoát.

Lúc họ rời đi có người trong khách sạn cảm ơn từ cửa sổ, đó là những người sống sót đang dọn dẹp quái vật ở các tầng muốn trốn thoát.

Cũng có khách hàng điên cuồng hét: "Quay lại, quay lại! Tôi cho các người tiền, rất nhiều tiền, các người quay lại bảo vệ tôi!"

Diệp Lăng và những người khác lại không để ý tới, đã tám giờ cô đói rồi, muốn về nhà ăn cơm ngủ.

Họ vẫn từ tầng hầm trở về tòa nhà số tám.

Lúc lên lầu, Diệp Lăng: "Buổi chiều đi đồn cảnh sát phía đông."

Mấy người đều đồng ý, từng người hăm hở muốn thử.

Mấy ngày nay gϊếŧ tang thi khiến họ cảm thấy chỉ cần tìm đúng chiến thuật thì không có gì phải sợ, thật không hiểu những người trong lầu kia sao không xuống.

Họ thà đứng trên lầu chửi mắng người khác, ném chai lọ, cũng không chịu nghĩ cách dọn dẹp tang thi ở hành lang để có không gian tự do lớn hơn.

Đương nhiên đây cũng là vì họ đã bước ra bước đầu tiên, lại có Diệp Lăng, một người có ngón tay vàng làm chủ lực, một người bình thường đơn độc muốn đối phó hai ba con tang thi vẫn có nguy hiểm.

Không thể trăm phần trăm dễ dàng tiêu diệt đối phương, có năm mươi phần trăm khả năng bị cắn, họ thà chờ đợi cũng không muốn chủ động tấn công, dù sao trong nhà vẫn còn đồ ăn, phần lớn mọi người sẽ nghĩ đợi đến khi thật sự hết lương thực rồi tính.

Diệp Lăng về nhà, Tiểu Bất Điểm đã dậy, đang đứng trên ghế đẩu nấu cơm.

Cậu bé học theo Diệp Lăng nấu cháo trứng bắc thảo thịt nạc, thịt nạc đều đã thái sẵn, cậu còn hấp bánh bao nhân cua và bánh xíu mại, luộc một nồi trứng gà và bánh ú.

Thấy Diệp Lăng về, cậu bé lập tức líu lo: "Chị ơi, sắp được ăn rồi."

Diệp Lăng mỉm cười với cậu bé, đi tắm rửa thay quần áo trước rồi ra ăn cơm.

Cô nhìn Tiểu Bất Điểm có chút thất thần.

Một đứa trẻ nhỏ như vậy còn biết vì muốn cô bảo vệ mà chủ động làm việc, tại sao có những người nhất định phải đợi người khác dọn dẹp đến tận cửa phòng ngủ?

Mình không chịu bắt đầu thì vĩnh viễn không được cứu.

Dù sao có là thần tiên cũng không cứu hết được nhiều người như vậy.

Huống chi mình chỉ là một người bình thường?

Cô đánh quái là để mạnh hơn, tích trữ vật tư, sống sót, đi đâu đánh quái đều có nhu cầu của riêng mình, không đơn thuần là để cứu ai cả!

Cái gì mà dù sao cô cũng phải đánh quái, sao không đến chỗ chúng tôi đánh tiện thể cứu chúng tôi luôn?

Không có tiện thể, nếu cô chết, họ sẽ nói gì?

Ăn cơm xong, Diệp Lăng liền nằm trên giường để đốm sáng nhỏ du tẩu khắp cơ thể.

Lần này thu hoạch khá lớn, tận một nắm to tinh hạch.

Theo sức mạnh của tinh hạch được hấp thụ, đốm sáng nhỏ sáng đến mức hận không thể tuyên bố với cô rằng nó là mặt trời.

Trước đây du tẩu một vòng là biến thành cá muối nằm im, hôm nay vậy mà du tẩu tận hai vòng vẫn còn nhúc nhích, còn muốn du tẩu vòng thứ ba.

Diệp Lăng chiều theo nó, cho đến khi nó lại nằm im không động đậy nữa.

Tinh thần của Diệp Lăng lại phấn chấn, sảng khoái vô cùng!

Cô kiểm tra không gian một chút, quả nhiên lại lớn thêm một vòng!

Không gian ban đầu chỉ lớn bằng một căn phòng, sau đó không ngừng lớn lên, bây giờ đã lớn gấp bốn lần ban đầu rồi!