Editor: Trâm Rừng
Diệp Lăng và những người khác căn bản không có thời gian để ý đến tin nhắn trong nhóm, mọi người đều để điện thoại im lặng, ai cũng không muốn đang đánh quái điện thoại lại thành thiết bị dụ quái.
Vào tầng lửng của tòa nhà số bảy, họ trực tiếp dọn dẹp hai con tang thi ở tầng một, sau đó đi lên cầu thang.
Chỉ dọn dẹp quái vật ở hành lang, không vào nhà gϊếŧ quái thu thập vật tư rất tiết kiệm thời gian.
Quái vật ở hành lang có hạn, họ cũng không cần chặn cửa, Hoàng Mao và Vương Bỉnh An dùng gậy sắt dài quét ngã đám tang thi xông tới, Diệp Lăng và Trịnh Lập Đạt phụ trách chém gϊếŧ, phối hợp ăn ý, động tác lưu loát.
Sức chiến đấu của Trịnh Lập Đạt thật sự không tệ, hắn có một cây rìu lưỡi rộng hình lưỡi liềm, một rìu có thể chặt đứt đầu tang thi.
Sợ đầu tang thi rơi xuống chân cắn người, Diệp Lăng bảo hắn khống chế lực, thà để nó rũ xuống cũng đừng để rơi.
Trịnh Lập Đạt cũng làm được.
Hoàng Mao không nhịn được hỏi hắn: "Anh Trịnh, dao pháp tốt đấy, trước đây làm nghề gì?"
Trịnh Lập Đạt nói thật: "Hì hì, trước đây tôi mổ lợn bán thịt."
Thảo nào.
Trong nhóm có người ở các tòa nhà khác phát điên: Sao lại đi tòa nhà số bảy trước mà không đến tòa nhà số năm của chúng tôi! Dựa vào cái gì! Mọi người đều là một khu dân cư, sao có thể đối xử khác biệt như vậy! Quá đáng rồi!
5-401 mở cửa sổ lại phát điên trong nhà, gào thét lớn tiếng, khiến tang thi ở tất cả các tòa nhà đều gầm gừ xông về hướng đó.
Tang thi ở cầu thang tòa nhà số 6 chen chúc nhau ở cửa sổ nhỏ, vì là cửa lùa đẩy ra ngoài, chúng chen chúc nhau rơi xuống như đổ bánh chưng.
Tinh hạch trong đầu không bị phá hủy thì chúng không chết được, dù bị gãy tay gãy chân, chúng vẫn há miệng muốn cắn người trong bụi cây xanh.
Diệp Lăng và những người khác một hơi dọn dẹp xong từ tầng hai đến tầng tám, còn chưa đến 10 giờ.
Hoàng Mao: "Thật ra cũng không nguy hiểm lắm, bọn họ đều thức tỉnh dị năng rồi sao không chịu ra ngoài dọn dẹp quái vật?"
Vương Bỉnh An: "Không ai chịu đứng ra cả."
Mọi người đều muốn hàng xóm ra ngoài dọn dẹp, còn mình hưởng thành quả, như vậy mình không cần mạo hiểm.
Còn có người sợ mình dọn dẹp quái vật người khác lại được hưởng ké, mình bị thiệt.
Lại có người thật sự sợ đến vỡ mật, tay chân bủn rủn đứng không vững, khóc cũng không còn sức khóc nữa.
Nói cho cùng là vì nhà ai cũng tích trữ một chút đồ ăn, có thể cầm cự mười ngày nửa tháng thậm chí lâu hơn, thêm vào đó hiện tại tang thi tương đối yếu không thể phá cửa xông vào, họ ôm tâm lý may mắn đợi quân đội vào thành cứu viện.
Vương Bỉnh An nhấc chân muốn xông lên tầng chín, nhưng bị Diệp Lăng giữ lại.
Diệp Lăng: "Hành lang không ít quái."
Vì họ vào lầu dọn dẹp quái vật, tang thi trong tòa nhà này đều rất hưng phấn, tiếng ồn quá lớn họ lại không nghe ra động tĩnh ở tầng chín.
Lúc này Hoàng Mao nhận được điện thoại của An Sen.
An Sen sốt ruột kêu oai oái: "Đại ca, sao mãi không xem tin nhắn vậy, lo chết mất, tầng chín có nhiều người thuê trọ nên nhiều quái lắm, tầng mười một cũng nhiều. Mọi người nhất định phải cẩn thận đấy!"
Hoàng Mao: "Được, chúng tôi đến tầng chín rồi."
An Sen lập tức từ trong phòng chạy vọt ra, vào lối thoát hiểm, anh ta hưng phấn chắp tay vái mấy người: "Đại ca, tiểu đệ sau này xin đi theo các anh!"
Hoàng Mao: "Dễ nói dễ nói."
An Sen để tỏ ra mình không phải là kẻ vô dụng, búng tay một cái, đầu ngón tay xoay ra một ngọn lửa nhỏ bằng hạt đậu, "Châm thuốc cho đại ca!"
Mọi người: "..."
Diệp Lăng: "Cậu luyện tập cho tốt vào, nếu quả cầu lửa to hơn chút nữa có thể ra ngoài gϊếŧ tang thi."
An Sen: "Đại ca, tôi sẽ nổ lực hết mình!"