Chương 37

Editor: Trâm Rừng

Lập tức có người hòa giải:

【Thả trẻ con từ tầng bốn xuống thật sự rất nguy hiểm, không đỡ được chẳng phải sẽ ngã hỏng sao? Bọn họ nên bảo chủ nhà tầng 501 thả xuống chút đồ ăn, tiện thể đưa cho con dao giải quyết quái vật trong nhà, chẳng phải 1802 chúng tôi cũng làm như vậy sao?】

【Lâm Mỹ Kỳ: Đúng vậy, người không tự cứu mình, thật sự đợi người khác bảo vệ đến tận giường à?】

Sau khi gửi xong cô ta không quên khoe công với Diệp Lăng: Diệp Tử, cãi nhau cứ giao cho tôi, không bao giờ thua!

Diệp Lăng: Cảm ơn.

Vốn định một hơi dọn dẹp xong tang thi trên mặt đất, thấy có người gây chuyện cô quyết định về nhà ăn cơm trước.

Hơn một giờ chiều, cô đã sớm đói rồi.

Tiểu Bất Điểm đã hâm nóng đồ ăn xong, còn dùng ấm giữ nhiệt nấu một ấm trà ngọt, bên trong có ngân nhĩ, táo đỏ, kỷ tử, đường phèn các loại, đều là do Diệp Lăng thu thập về.

Diệp Lăng: "Em uống chưa?"

Tiểu Bất Điểm: "Em uống một bát to rồi."

Diệp Lăng gật đầu, đi tắm rửa thay quần áo trước.

Cô không dám giặt áo khoác trong máy giặt, trên đó dính đồ của tang thi.

Mỗi lần về nhà cô đều cởi ra vứt ở cửa, lúc ra ngoài thì khoác vào, không được nữa thì vứt đi thay bộ khác, hai ngày nay cô thu thập được không ít áo khoác.

Tắm xong, cô soi gương, tóc hơi dài rồi.

Tóc cô vừa dày vừa cứng, số lượng tóc quá nhiều búi lên ép đau cả da đầu, thời kỳ đặc biệt này gội sấy lại càng phiền phức.

Cô đâu phải đóng phim, nữ cảnh sát đi giày cao gót đuổi tội phạm hoặc nữ chính tóc dài thướt tha bay phấp phới giữa đám tang thi.

Cô tìm một cái kéo, cắt từng lọn từng lọn tóc dài đi.

Tự mình soi gương cắt tóc luôn không nắm chắc được, mắt muốn cắt chỗ này, tay lại lệch sang bên kia.

Cái dài cái ngắn, Diệp Lăng dứt khoát cắt hết lên trên tai, mùa hè nóng thì cạo tóc ngắn cũng được.

Mạt thế ai còn quan tâm đến tóc tai nữa chứ.

Cắt xong cô soi trái soi phải, ừm, tay nghề quá kém, sau này luyện tập thêm.

Cô quay người lại, thấy Tiểu Bất Điểm đứng ở cửa nhà vệ sinh há hốc mồm nhìn cô.

Tiểu Bất Điểm: "Tóc dài của chị đẹp như vậy, sao lại cắt đi?"

Diệp Lăng: "Tóc quá vướng víu, vô dụng thì cắt đi."

Cô đi đến bàn ăn ngồi xuống ăn chè.

Tiểu Bất Điểm đầy vẻ mặt kinh hãi: Em không muốn làm vướng víu, em không muốn bị bỏ rơi!

Cậu bé lập tức lấy chổi ra, thu hết tóc của Diệp Lăng lại, lại nhanh nhẹn phân loại đồ ăn Diệp Lăng chất đống ở bếp.

Diệp Lăng ăn cơm xong lại lên giường nằm.

Chỉ cần đốm sáng nhỏ còn sáng, cô liền muốn bóc lột nó, biến nó thành năng lượng của mình.

Hơn năm giờ chiều Diệp Lăng tỉnh dậy.

Hoàng Mao đã gửi cho cô mấy tin nhắn, bảo cô lúc hành động gọi họ một tiếng.

Cô gửi tin nhắn trong nhóm nhỏ: Xuất phát.

Hoàng Mao: Đại ca, gọi Trịnh Lập Đạt không?

Diệp Lăng: Gọi đi, tất cả đều mang theo bao.

Rất nhanh họ tập hợp ở tầng mười hai.

Hiện tại tòa nhà số tám đã an toàn, họ liền đi thang máy xuống lầu.

Hoàng Mao nhìn ánh chiều tà trên bầu trời, cảm thán: "Nếu là trước đây, cảnh hoàng hôn thế này chắc chắn sẽ gây bão mạng xã hội."

Đẹp thật.

Diệp Lăng ngẩng đầu nhìn một cái, mấy ngày nay từ sáng đến tối đều như vậy, rạng đông ánh đỏ rực phía đông, hoàng hôn rực cháy phía tây.

Không biết có giống như người trong nhóm thể thao nói có ô nhiễm phóng xạ hay không.