Editor: Trâm Rừng
Giải quyết xong năm con tang thi này, tiếp tục dọn dẹp những con khác.
Trịnh Lập Đạt vốn định há họng la hét hai tiếng để thu hút tang thi nhưng bị Diệp Lăng ngăn lại.
"Hàng rào giữa khu dân cư phía trước và chúng ta không chắc chắn."
Khu dân cư của họ phía đông nam giáp với một khu dân cư khác, ranh giới là hàng rào sắt cũ kỹ và một hàng rào cây hoàng dương lá to cao bằng thân người.
Khu dân cư đó lớn gấp đôi khu của họ, số lượng bảo vệ cũng đông hơn.
Ở khu vực trống trải, cố gắng đừng đối đầu trực diện với đàn tang thi, tốt nhất là lợi dụng địa hình chia chúng ra để tiêu diệt.
Hoàng Mao: "Đại ca, chúng ta có cần giúp các tòa nhà khác dọn dẹp không?"
Diệp Lăng: "Chúng ta cứ thu thập vật tư trước, còn phải nghĩ cách tìm vũ khí chuyên dụng."
Đã ba ngày rồi, nếu không thu thập nhanh một số đồ ăn sẽ bị hỏng.
Họ còn phải ra ngoài thu thập vật tư quan trọng, nhất định phải có vũ khí và đồ bảo hộ chuyên nghiệp hơn.
"Cứu mạng với!" Cư dân các tòa nhà khác thấy có người xuất hiện ở dưới đất dọn dẹp tang thi, lập tức mở cửa sổ ra sức kêu cứu.
Tang thi trong lầu lập tức hưng phấn gầm rú, nhao nhao đập cửa đập tường.
Tang thi ở đường phố xung quanh và khu dân cư phía trước cũng đồng loạt nhìn về phía này.
Hoàng Mao lập tức chửi trong nhóm: "Mẹ kiếp, kêu cái gì mà kêu! Dù là cầu cứu cũng phải giữ yên lặng chứ?"
Lập tức có người xin lỗi, gửi tin nhắn trong nhóm bảo họ cứu mạng.
【5-401: Chúng tôi bị kẹt trong phòng mấy ngày rồi, cứ thế này thật sự sắp chết đói mất.】
Hoàng Mao nhỏ giọng nói: "Đánh ra ngoài đi chứ, chúng tôi cũng đâu phải sinh ra đã đánh thắng được tang thi, đều là luyện tập mà ra."
【7-1203: Chúng tôi nào có lợi hại như các anh, làm ơn giúp chúng tôi với.】
Hoàng Mao thật sự cạn lời, tòa nhà của họ không có một ai đứng ra đánh tang thi sao? Trước đây ban quản lý khu dân cư chẳng phải vẫn luôn khuyến khích cũng có người hưởng ứng sao?
Sao chỉ hưởng ứng mà không hành động?
【5-1504 Loan Cường: @1203@1201 Các người cứ chờ đấy! Lão tử về không tha cho các người đâu!】
【5-401: Tôi thả con trai tôi từ cửa sổ xuống, làm ơn cứu nó với. Xin các anh đấy!】
Quả nhiên có người ở tầng năm mở cửa sổ hướng nam, ôm một cậu bé bị trói bằng ga giường rách định thả xuống.
Cái ga giường nào mà dài đến tận bốn tầng chứ!
Diệp Lăng: "Về thôi."
Theo Diệp Lăng và những người khác trở về tòa nhà số tám, chủ nhà ở 5-401 tuyệt vọng chửi rủa: "Đồ máu lạnh vô tình! Không có chút lòng trắc ẩn nào! Các người không sao rồi thì sao không cứu con trai tôi? Tin hay không tin đợi chính phủ vào thành tôi sẽ tố cáo các người!!!"
Trong nhóm riêng của tòa nhà số tám có người đứng ra:
【8-1501: Thật đáng thương, hay là đón đứa bé về đi.】
【Lâm Mỹ Kỳ: Đón về ai nuôi? Gửi nhà anh à?】
【8-1501: Sao chị lại nói thế? Dọn dẹp nhà người ta được bao nhiêu đồ ăn, nuôi thêm mấy đứa bé thì sao? Đều là tinh thần nhân đạo giúp đỡ lẫn nhau, chẳng lẽ không đúng sao? Vốn dĩ người có năng lực nên làm nhiều hơn.】
Lâm Mỹ Kỳ ôm chặt bắp đùi của Diệp Lăng, không khách khí phản bác lại:
【Lâm Mỹ Kỳ: Anh tốt bụng như vậy sao không đi giúp? Anh trốn ở phía sau lải nhải không chịu làm nhiều, anh là đồ vô dụng bất tài à?】
8-1501 bị mắng cho câm nín.
【Lâm Mỹ Kỳ: Không cầu anh giúp nhưng cầu anh đừng cản trở, còn lải nhải nữa, tôi gặp một lần chửi một lần!】
Mẹ kiếp nếu chọc giận Tiểu Diệp bỏ đi thì cô ta làm sao theo kịp?