Editor: Trâm Rừng
Tiểu Phạm luôn cảm thấy mình là một cô nàng bám váy mẹ chính hiệu.
Hồi nhỏ bố nɠɵạı ŧìиɧ ly hôn để lại cho cô một bóng ma rất lớn, mẹ vì cô kiên quyết không tái hôn.
Lớn lên cô bày tỏ không ngại mẹ tái hôn, mẹ lại không chịu, chỉ nói cái nhà này là của hai mẹ con họ.
Cô vẫn luôn không chịu kết hôn, mẹ cũng hiểu, nói vậy thì hai mẹ con mãi mãi ở bên nhau.
Trước đây cảm thấy mãi mãi rất dài, bây giờ mẹ không còn, sẽ không bao giờ ở bên cô nữa.
Nỗi buồn và sự phẫn nộ đầy ắp trong lòng cô không biết trút vào đâu.
Lâm Mỹ Kỳ mở cửa, nhỏ giọng an ủi cô: "Tiểu Phạm à, xin chia buồn."
Tiểu Phạm chỉ khóc thút thít, nghẹn ngào gọi mẹ.
Lâm Mỹ Kỳ đành giúp cô mở cửa, đỡ người vào trong.
Tiểu Phạm ôm chặt tinh hạch khóc không thành tiếng, tại sao không đi theo Tiểu Diệp, tại sao mẹ lại nhẹ dạ tin Trịnh Lập Đạt lợi hại hơn Tiểu Diệp?
Xem Lâm Mỹ Kỳ thông minh, thấy Tiểu Diệp rời đi lập tức về nhà.
Nhưng mẹ là vì muốn tích trữ nhiều đồ ăn hơn, ngay cả bản thân cô cũng thấy Trịnh Lập Đạt không đáng tin mà?
Cô đi ra ban công, ở đó có một cây hoa mẫu đơn ba năm tuổi, đó là loài hoa mẹ yêu thích nhất.
Cô nắm chặt viên tinh hạch, quỳ xuống ôm chậu hoa khóc nức nở, cô hy vọng biết bao chỉ cần ngủ một giấc mẹ sẽ sống lại.
Lâm Mỹ Kỳ yếu ớt an ủi vài câu, thật sự không còn cách nào đành rời đi trước.
Cô đi đến cửa cảm thấy có chút khác thường, quay đầu lại nhìn, phát hiện có một cây hoa mẫu đơn đột nhiên cao lên rất nhiều, hoa cũng nở to và rực rỡ hơn.
Đây... đây là dị năng của cô ấy sao?
Dị năng hệ mộc?
Tiểu Phạm cũng chú ý tới, cô kinh ngạc nhìn bông hoa, sau đó phát hiện viên tinh hạch trong lòng bàn tay biến thành bột phấn.
Cô cố gắng muốn giữ lại thứ gì đó, nhưng bột phấn lại biến mất.
"Không——" Cô chỉ cảm thấy toàn thân như bị rút hết sức lực, ngã quỵ xuống đất.
Lâm Mỹ Kỳ về đến nhà gửi tin nhắn cho Diệp Lăng: Tiểu Diệp, dị năng của Tiểu Phạm mạnh lên rồi, vèo một cái thúc giục ra một bông mẫu đơn to lắm.
Diệp Lăng: Tốt lắm, nếu chị Lâm có dị năng cũng nên luyện tập nhiều.
Sau này chắc chắn là thiên hạ của dị năng, hệ mộc hệ thủy là nền tảng để con người tồn tại, dù Tiểu Phạm đi đâu cũng sẽ được chào đón.
Diệp Lăng không quan tâm chuyện trước đó Tiểu Phạm không nói thật, dù sao bản thân cô cũng có bí mật.
Bản thân cô không có dị năng thúc đẩy thực vật thì chỉ có thể không ngừng tích trữ nhiều đồ ăn hơn.
Nhóc tì đã ngủ rồi, hôm nay ngược lại không chui xuống gầm giường.
Diệp Lăng liếc nhìn rồi về phòng rửa mặt, đợi cô lên giường ngủ đã nửa đêm 12 giờ.
Sáng hôm sau hơn 6 giờ Diệp Lăng đã dậy nấu cơm.
Có những điểm sáng nhỏ tu luyện, hiệu quả nghỉ ngơi của cô rất cao, mấy tiếng là đã tỉnh táo.
Cô dùng nồi cơm điện nấu một nồi cháo thịt bằm, lại nấu một nồi bánh chưng, hấp một l*иg bánh bao tam tiên và bánh bao nhân trứng sữa, rồi luộc một đĩa rau thập cẩm lớn.
Như vậy ban ngày không cần nấu cơm, nhóc tì ở nhà dùng lò vi sóng hâm nóng cũng ăn được.
8 giờ rưỡi bọn họ tiếp tục xuất phát xuống dọn dẹp tầng năm, dự định một hơi dọn dẹp đến tầng một.
Diệp Lăng cố ý cầm chiếc nĩa thép ra ngoài, thứ này thật sự rất hữu dụng, chất lượng cũng không tệ.
Tiếc là đầu mũi hơi bị cong, cô chỉ có thể dùng đá mài dao mài mài dùng đỡ.