Chương 32

Editor: Trâm Rừng

Vừa lúc cả hai người đã trang bị vũ trang đầy đủ ra ngoài, Hoàng Mao còn đội một cái mũ bảo hiểm xe điện.

Diệp Lăng chủ động nhắn tin cho họ, nói là xuống lầu cứu viện ngay.

Cô không muốn để đội quân chủ động đi dọn dẹp quái vật biến mất, đây đều là lực chiến cả!

Lúc xuống lầu, Hoàng Mao nói với Trịnh Lập Đạt: "Lát nữa làm phiền các anh lùi về sau một chút, đừng có lại gần chúng tôi quá, cũng đừng xông lên cướp quái làm rối loạn chiến thuật của chúng tôi."

Trịnh Lập Đạt thở dốc: "Đại ca nói phải."

Một hai con, thậm chí ba năm con thì hắn không sợ, nhưng nhiều như vậy thì hắn thật sự... dù đã tiến hóa ra dị năng, gan vẫn suýt chút nữa thì vỡ tan.

Dù tiến hóa lợi hại đến đâu, chỉ cần sợ chết thì gan vẫn nhỏ thôi, hắn chẳng thấy có gì đáng xấu hổ cả.

Đợi đến khi họ xuống tầng 12, phát hiện Diệp Lăng đã xuống rồi, Tiểu Phạm xách cây gậy đứng ở cầu thang khóc đến mắt sưng húp, một mực gọi mẹ.

Diệp Lăng thừa lúc không có ai một hơi xuống đến tầng 8, phát hiện cửa thoát hiểm ở những tầng có người sống sót đều đóng kín.

Như vậy rất tốt, sẽ không bị ai nhìn thấy.

Để tiện cho việc hành động vào buổi tối, Diệp Lăng buộc thêm hai cái đèn pin vào bắp đùi, đèn cảm ứng ở hành lang cũng bị tiếng động do tang thi gây ra mà sáng liên tục, không ảnh hưởng chút nào đến thị giác.

Tuy rằng hai chân tang thi cứng đờ leo cầu thang bất tiện, nhưng số lượng chúng đông thì sẽ bị động chồng chất lên nhau, một con đạp lên một con mà leo lên, có mấy con đã leo đến tầng tám này.

Diệp Lăng ở trên cao nhìn xuống, để an toàn cô dùng cả tủ đập trúng ba con, lại dùng tượng gỗ đập chết hai con đang trèo lên, thừa lúc tang thi chưa kịp đứng dậy giải quyết luôn ba con ở dưới tủ.

Cô thu tủ và tượng gỗ lại, tiếp tục giải quyết mấy con ở phía dưới cầu thang.

Lại có tang thi chồng chất lên nhau mà trèo lên.

Diệp Lăng lui về chỗ cao, lấy ra cây chĩa sắt dài nhắm ngay đám tang thi đang trèo lên phía dưới, một chĩa một con, một chĩa một con, rất nhanh lại chĩa ngã ba con.

Cô đã nắm vững kỹ năng sử dụng chĩa sắt, không đâm thẳng vào trán, mà phải đâm vào mắt, phía dưới hàm hất lên, thái dương mấy vị trí này, đâm một cái là trúng ngay.

Lúc này mấy người Hoàng Mao và Vương Bỉnh An cũng xuống rồi.

Họ chỉ thấy Diệp Lăng đang cầm một cây chĩa sắt dài ở đó trêu đùa tang thi, vừa có một con trèo lên là cô liền chĩa cho nó ngã chỏng vó.

Trịnh Lập Đạt: "!!!!!!"

Đám tang thi đuổi hắn chạy trối chết, vậy mà trong tay người ta lại thành đồ chơi?

Diệp Lăng liếc nhìn họ một cái, ra hiệu, ý bảo họ móc tinh hạch tiện thể vứt xác tang thi ra ngoài, để ở hành lang thúi lắm.

Ừm, vứt xuống lầu cũng thúi vậy, nhưng biết sao giờ? Thúi muộn còn hơn thúi ngay.

Trần Huy trốn ở phía sau lén lút móc tinh hạch.

Vương Bỉnh An quay người trừng mắt nhìn hắn, hắn lập tức ngượng ngùng nói: "Tôi giúp đại ca móc tinh hạch."

Vương Bỉnh An không nói gì nữa.

Hai mươi mấy con tang thi ở hành lang, bao gồm cả gã kính cận và cô Phạm, rất nhanh đã bị họ giải quyết xong.

Diệp Lăng liếc nhìn cô Phạm vẫn chưa khô quắt hẳn, không chắc có nên để Tiểu Phạm qua nhìn một cái không.

Tiểu Phạm đã xách con dao chặt xương xuống, khóc đến mức gần như không đứng vững, "Mẹ ơi, mẹ ơi..."

Cô quỳ xuống đất khóc nức nở.

Diệp Lăng: "Xác sẽ bị vứt xuống dưới, con có thể móc tinh hạch của mẹ giữ làm kỷ niệm."

Đối mặt với người chết biến thành quái vật là chuyện thường, mấy người Diệp Lăng cũng không có ý kiến gì về cái chết của cô Phạm.

Tiểu Phạm gật đầu nhưng không còn sức đứng dậy, chỉ đành cầu xin: "Làm ơn giúp tôi với."

Diệp Lăng liền bảo Hoàng Mao giúp cô móc ra.

Vì thời gian biến dị quá ngắn, lại bị cắn rất nặng, tinh hạch của cô ta giống như một hạt cát màu xám.

Tiểu Phạm nắm chặt tinh hạch của mẹ, nghẹn ngào nói: "Thức tỉnh dị năng rồi cũng sẽ biến thành quái vật như vậy sao?"

Mẹ cô là dị năng hệ thủy, hiện tại có thể tạo ra nửa ly nước.

Diệp Lăng: "Dị năng quá yếu, không đủ sức chống lại sự ăn mòn của quái vật, cho nên hãy trở nên mạnh hơn đi."

Hoàng Mao trả ba lô của cô Phạm cho Tiểu Phạm, bên trong còn một ít đồ ăn.

Tiểu Phạm ôm chặt ba lô, nhìn mẹ bị vứt ra ngoài cửa sổ, lại một lần nữa nức nở.

Hoàng Mao: "Xin chia buồn."

Người ở cái lầu này, mỗi một người đều sẽ trải qua chuyện như vậy, buồn bã và oán trách chẳng có ý nghĩa gì.

Cách duy nhất là trở nên mạnh mẽ hơn, để mình sống sót.

Giống như cậu ta, ôm chặt bắp đùi của đại ca!

Trịnh Lập Đạt nghĩ giống cậu ta, sự đắc ý kiêu ngạo trước kia đều tan thành mây khói, bây giờ trong lòng chỉ toàn là ý nghĩ phải đi theo Diệp Lăng.

Hắn vốn muốn bày tỏ lòng trung thành với Diệp Lăng, nhưng Diệp Lăng chỉ cắm đầu làm việc căn bản không quan tâm ai đi theo, hắn liền tranh thủ dọn dẹp quái vật.

Có Diệp Lăng làm trụ cột tinh thần, sau đó bọn họ dọn dẹp rất nhanh.

Mỗi khi dọn dẹp xong một nhà, Trịnh Lập Đạt đều chủ động nói đại ca chọn đồ trước.

Hoàng Mao khinh bỉ nhìn hắn, vậy mà dám cướp lời thoại của mình!

Đây là muốn tranh giành bắp đùi với mình đúng không?

Quái vật mạnh ở tầng này cơ bản đều do Diệp Lăng xử lý, cô đương nhiên lấy đi phần lớn đồ ăn, phần còn lại để Tiểu Phạm và Trịnh Lập Đạt chia nhau.

Trịnh Lập Đạt còn dẫn theo Trần Huy, nên được chia nhiều hơn Tiểu Phạm một chút.

Thời gian đã rất muộn, họ thu thập xong đồ đạc ở tầng sáu liền ai về nhà nấy.

Tiểu Phạm vác đồ đạc trên lưng, bước chân nặng nề về đến cửa nhà, nhưng mãi không nhấc nổi tay mở cửa.

Cô không muốn vào.

Trong nhà không còn mẹ nữa rồi, không bao giờ còn mẹ nữa.

Cô khóc ngã xuống đất.

Diệp Lăng đứng ở cửa nhà mình liếc mắt nhìn, không có ý định qua an ủi, mạt thế đến mạng người là thứ rẻ mạt nhất.

Để không chết, cô chỉ có thể trở nên mạnh hơn, gϊếŧ nhiều quái hơn, móc nhiều tinh hạch hơn!

Khai phá không gian lớn hơn, tích trữ nhiều vật tư hơn!