Chương 30

Editor: Trâm Rừng

Cuối cùng bọn họ đến nhà 701.

Hai bố con run rẩy trốn ở huyền quan, quái vật trong nhà nghe thấy tiếng động ở trên lầu thì hưng phấn gầm gừ, không đập cửa thì đập tường, dọa hai bố con không dám thở mạnh, chết dí nhìn cửa phòng ngủ, một khi có quái vật ra bọn họ sẽ bỏ chạy.

Diệp Lăng vốn còn nghĩ người đàn ông trẻ nhất trong nhà chưa bị biến dị, anh ta chắc có thể dọn dẹp.

Kết quả người đàn ông trước mắt béo phì, sắc mặt trắng bệch, môi tím tái, mắt vô hồn, toàn thân run rẩy còn không bình tĩnh bằng con gái anh ta.

Cô bé nhìn khoảng mười ba mười bốn tuổi, hai mắt sưng đỏ vì khóc, nhưng không đến nỗi mất hồn mất vía.

Cô Phạm khinh bỉ liếc nhìn người đàn ông, cô có biết về người đàn ông nhà 701, lười biếng ham ăn đã đành, còn suốt ngày ồn ào.

Trần Hùng: "Ôi, các người chậm quá, sao không đến cứu nhà chúng tôi trước?"

Anh ta nhìn qua mắt mèo thấy Diệp Lăng bọn họ vào ba nhà khác trước, rất bất mãn.

Diệp Lăng vừa nghe xong liền quay người đi ra ngoài.

Trần Hùng cuống lên, vội kéo tóc vàng: "Ê, đi đâu đấy? Còn chưa làm việc mà. Các người là ban quản lý..."

Tóc vàng hừ một tiếng: "Ai nói chúng tôi là ban quản lý?"

Trần Hùng vội xin lỗi: "Anh bạn, xin lỗi nhé, tôi thấy ban quản lý nói trên nhóm là tổ chức người dọn dẹp quái vật, tôi tưởng các người là người của họ tổ chức."

Anh ta khéo léo nói lời hay, lại chửi ban quản lý không chịu ra sức chỉ biết thu tiền.

Cô bé cũng xin lỗi mấy người Diệp Lăng, chỉ vào đám cỏ mèo trên bàn ăn, "Chị ơi, em cũng có dị năng, thúc đẩy thực vật, bây giờ còn yếu lắm sau này sẽ mạnh hơn, chị cần gì em chắc chắn sẽ giúp."

Diệp Lăng gật đầu, "Ừ."

Cô liếc nhìn Tiểu Phạm và Lâm Mỹ Kỳ, muốn bảo họ đi dọn con quái vật không ăn gì ở phòng ngủ chính.

Quái vật không ăn gì thoái hóa rất nhanh, rất dễ dọn dẹp.

Cô Phạm lại lảo đảo một cái, nắm lấy tay con gái, "Tôi... tôi sao lại chóng mặt thế này."

Tiểu Phạm vội đỡ mẹ ra cửa sổ hóng gió.

Diệp Lăng liền bảo tóc vàng dọn dẹp phòng ngủ chính, cô và Vương Bỉnh An dọn dẹp phòng ngủ phụ.

Vương Bỉnh An hoàn toàn là lối đánh liều mạng, học theo Diệp Lăng vặn khóa cửa rồi đạp mạnh cửa xông vào đập con quái vật lao tới vào tường, một rìu bổ xuống.

Ai ngờ con tang thi này không chỉ khỏe mà xương cũng cứng.

Rìu mắc kẹt trên đầu nó, nó gầm gừ giơ tay cào về phía cổ Vương Bỉnh An.

Diệp Lăng nhanh hơn nó một bước, một dao đâm vào thái dương nó.

Quái vật lập tức chết.

Diệp Lăng lại giơ chân đá con tang thi khác đang lảo đảo tới vào tường, rồi xông lên một dao giải quyết nó.

Đào ra tinh hạch, cô bảo Trần Hùng tự vứt xác xuống.

Trần Hùng không vui, cảm thấy bọn họ nên giúp người cho trót, nhưng cũng không dám cằn nhằn gì.

Cô bé cố nén nước mắt liếc nhìn, chúng là quái vật, không phải mẹ, ông bà nữa rồi.

Dọn dẹp xong tầng 7, Diệp Lăng bọn họ lại gặp đội của Trịnh Lập Đạt, lần này có ba người đàn ông.

Trịnh Lập Đạt thấy bọn họ đeo ba lô căng phồng, lập tức nói: "Hai đội chúng ta hợp làm một đội đi, vật tư chia theo công đóng góp."

Chắc chắn hắn ta phải lấy phần lớn.

Diệp Lăng quay người lên lầu.

Chia cái gì mà chia, có người dọn quái tốt biết bao, cho hết các người đấy.

Dọn xong quái vật trong ngoài lầu trực tiếp xuống các cửa hàng, siêu thị tìm vật tư chẳng phải tốt hơn sao?

Cô lấy đồ ăn trong tòa nhà là vì chuẩn bị cho trường hợp không dọn dẹp được siêu thị trong một thời gian dài, chắc chắn phải bổ sung thức ăn.

Bây giờ có người dọn dẹp quái vật, cô lập tức về nhà nghỉ ngơi.

Đã 10 giờ tối.

Vương Bỉnh An và tóc vàng cùng tiến cùng lùi với cô.

Lâm Mỹ Kỳ thấy vậy cũng lập tức đi theo lên lầu.

Tiểu Phạm kéo cô Phạm đi, nhưng cô Phạm lại muốn đi theo Trịnh Lập Đạt nhặt nhạnh.