Chương 28

Editor: Trâm Rừng

Ngày nay phần lớn các gia đình đều có thói quen tích trữ chút đồ ăn, nhà này cũng không ngoại lệ, họ tìm ra một bao gạo nửa mét, mấy thùng mì gói, một thùng đồ ăn vặt, ngoài ra còn có mấy gói sủi cảo đông lạnh, hai miếng thịt đông lạnh, một con gà đông lạnh.

Mắt cô Phạm và Lâm Mỹ Kỳ đều sáng lên!

Cô Phạm muốn nói các cậu đã dọn dẹp nhiều nhà như vậy, chắc chắn chia nhau ăn không hết đồ ăn, chi bằng những thứ này đều cho chúng tôi.

Cô ấy liếc nhìn Diệp Lăng, muốn Diệp Lăng chủ động thông cảm cho hoàn cảnh nhà cô ấy, đưa hết đồ ăn cho cô ấy.

Tóc vàng và Vương Bỉnh An quen để Diệp Lăng phân phối vật tư, cô ấy cho cũng không ít.

Cô Phạm thấy họ tuần tra trong nhà, đều không động đến đồ ăn, cô ấy liền xông tới tranh với Diệp Lăng.

“Tiểu Diệp à, cái bao gạo và mì gói này cho tôi đi, nhà tôi hai người, ăn nhiều. Đúng rồi, thịt của nhà tôi cũng không còn nhiều, thịt và con gà này cho tôi…”

Diệp Lăng dừng động tác, nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái.

Giỏi thế sao cô không tự đi đánh zombie?

Chỉ cần cô Phạm và Lâm Mỹ Kỳ chủ động vào giúp gϊếŧ một con zombie, Diệp Lăng sẽ cho họ thịt, họ gϊếŧ một con có thể gϊếŧ nhiều hơn.

Nhưng chuyến này họ chỉ đi theo sau hít khí lạnh, nửa điểm không có ý định tiến lên giúp đỡ, Diệp Lăng liền không muốn chia thịt cho họ.

Cô Phạm cười với cô: “Tiểu Diệp, bà con xa không bằng láng giềng gần mà.”

Diệp Lăng để lại nửa bao gạo và hai thùng mì gói cho cô và Lâm Mỹ Kỳ, những thứ khác lấy một cái túi khác đựng lại, sợ tan thì lặng lẽ cất vào không gian.

Cô Phạm muốn thịt, nhìn Vương Bỉnh An và tóc vàng, Diệp Lăng lấy hết họ cũng không có ý kiến gì sao?

Cô ấy và Lâm Mỹ Kỳ chia mì gói và gạo, cô ấy lấy một thùng mì gói và gạo: “Tiểu Lâm à, nhà tôi hai người, một mình cô ăn mì gói là đủ rồi.”

Lâm Mỹ Kỳ không vui, liếc nhìn Diệp Lăng, muốn Diệp Lăng bênh vực mình.

Diệp Lăng coi như không thấy.

Lúc này Tiểu Phạm gửi tin nhắn cho mẹ: Mẹ ơi, mẹ vào nhà rồi thì tuyệt đối đừng có cướp đồ nhé, để người ta đánh quái vật lấy trước, còn lại mẹ và chị Lâm chia đều.

Cô Phạm rất ấm ức, cô ấy đâu dám cướp chứ, Tiểu Diệp phòng bị cô ấy như phòng trộm vậy.

Cô ấy lại chạy vào phòng ngủ lục lọi, nhét hết vàng bạc ngọc ngà của chủ nhà vào túi, còn tiền mặt, điện thoại cũng thu hết.

Họ một hơi dọn dẹp xong tầng 8, tóc vàng nhìn thấy một chiếc chìa khóa xe jeep cỡ lớn, chiếc xe này gầm cao, an toàn hơn các xe khác một chút, nếu cần đi đâu có thể lái chiếc này.

Anh ta nhét chìa khóa vào ba lô của Diệp Lăng.

Tầng này chỉ có một ít đồ ăn, rất nhiều hạt cà phê, trà sữa, sữa bột, thực phẩm chức năng các loại.

Diệp Lăng chia những thực phẩm chức năng đó cho mọi người, vi lượng tố cũng cần bổ sung.

Cô Phạm rất không vui vì Diệp Lăng lấy đi nhiều vật tư như vậy, nhưng Vương Bỉnh An và tóc vàng đều không có ý kiến.

Trước khi lên tầng bảy, Diệp Lăng về nhà một chuyến để đưa đồ, cô đeo một chiếc ba lô, ngoài ra còn xách hai túi lớn đồ ăn.

Tóc vàng và Vương Bỉnh An xuống trước.

Cô Phạm kéo tóc vàng ở lại sau cùng nói: “Tiểu Hoàng à, bây giờ cậu oai phong giỏi giang quá, dì thấy cậu tiến bộ nhiều, tiểu Phạm còn nhắc đến cậu đấy.”

Tóc vàng khó hiểu nhìn bà ta, ý gì đây?

Trước đây có người giới thiệu đối tượng cho anh ta là tiểu Phạm, cô Phạm chê cậu ta tóc vàng hoe trông không đứng đắn, nói năng khó nghe, bảo con gái bà ta từ nhỏ là con ngoan, không thể ở bên người như vậy.

Tóc vàng cảm thấy rất ấm ức, cậu ta ngoài nhuộm tóc đeo khuyên tai cũng không làm gì quá đáng, kết quả bị cô Phạm nói khiến hàng xóm luôn nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ lạ, như thể cậu ta là một tên du côn.