Chương 26

Editor: Trâm Rừng

Khi cô tỉnh lại thì đã hơn 7 giờ tối, hoàng hôn vẫn đỏ rực như máu, mặt trời lặn về phía tây như ngày hôm qua.

Trước đó tóc vàng đã kết bạn với cô, bây giờ lại kéo cả Vương Bỉnh An vào.

Tóc vàng @ cô rất nhiều lần, hỏi khi nào tiếp tục dọn quái.

Diệp Lăng: Bây giờ xuất phát.

Cô liếc nhìn nhóm thể thao kia, cuối cùng cũng có người nói về việc mặt trời lặn muộn hơn và chuyện ráng chiều rực rỡ mỗi ngày.

【Thiết Nhân Lăng Không: Đoán mò vô trách nhiệm, bầu trời đỏ như máu có phải nền văn minh cao hơn ở ngoài vũ trụ rải chất ô nhiễm gì đó không, những thứ này có ngày nào đó rơi xuống mặt đất gây ô nhiễm môi trường không? Đến lúc đó nguồn nước, cây trồng e là đều bị ô nhiễm mất?】

【Thiết Nhân Lăng Phong: Đừng có nói gở! Vệ tinh không hề truyền về tín hiệu liên quan!】

【Thiết Nhân Lăng Vân: Ban ngày càng ngày càng dài, sự tự quay của Lam Tinh xuất hiện những thay đổi bất thường, hậu quả khó lường, tôi quyết định tích trữ mấy kho hàng vật tư.】

【Tôi là phú nhị đại: Dị năng hệ Thủy Mộc có thể thúc đẩy thực vật đúng không, sau này sẽ không thiếu đồ ăn, vẫn nên tích trữ vật tư công nghiệp đi.】

【Thiết Nhân Lăng Vân: Có chuẩn bị vẫn hơn, có thể không ăn, nhưng không thể đến lúc muốn ăn lại không có!】

Có người @ Lục Nhất Minh: Lục đại ca, quân đội khi nào vào thành kiểm soát tình hình vậy?

【Người tốt cứu mạng: Các đại ca cứu mạng với, tôi bị mắc kẹt trên đảo, không có gì ăn uống, xung quanh toàn là zombie tự do hoành hành.】

【Tôi là phú nhị đại: Anh nói với zombie là tôi rất quyến rũ, chúng sẽ không cắn anh đâu.】

Có người gửi một số hình ảnh và video ngắn về các thành phố khác và nước ngoài, những khu đô thị, khu công nghiệp rộng lớn bị tàn phá, thậm chí có cả bò sữa, chó cưng bị cắn biến dị.

【Tôi là nông dân tôi tự hào: Anh em ơi, tôi ở quê nhà, xây tường cao, tích trữ lương thực, chia sẻ hình ảnh, hoan nghênh anh em đến chơi.】

Nhà anh ta là nhà tự xây, cao bốn tầng, tường rào cao hơn hai mét, trước sau nhà đều có đất trồng cây, còn có cây ăn quả, lúc này trên cây treo đầy những quả nhót chưa chín.

Diệp Lăng nhìn mà rất ngưỡng mộ.

Đợi cô dọn dẹp xong zombie xung quanh, có phải cô cũng có thể trồng rau, trồng cây ăn quả trên sân thượng không!

Mặc dù đã bước vào thời đại mạt thế, Diệp Lăng vẫn không muốn rời khỏi nhà đi nơi khác cầu sinh.

Một là không nỡ bỏ căn nhà của mình, đây là căn nhà cô đã chọn lựa kỹ càng, ở lâu rất có tình cảm, hai là ai có thể đảm bảo bên ngoài an toàn?

Cô trang bị đầy đủ, dặn Tiểu Bất Điểm buổi tối ngủ sớm rồi rời khỏi nhà.

Cô Phạm và Lâm Mỹ Kỳ đã mở cửa chống cháy ở hành lang, hai người luôn thò đầu ra vào trước cửa nhà, thấy cô ra liền đuổi theo xin gia nhập đội.

Hai người ở nhà không có việc gì làm, nhìn thức ăn ngày càng ít đi trong lòng càng thêm lo lắng.

Cô Phạm: “Tiểu Diệp, chúng ta lập đội đi.”

Vốn dĩ Tiểu Phạm muốn đi, nhưng cô ấy không nỡ để con gái mạo hiểm nên tự mình đi.

Lâm Mỹ Kỳ nước mắt lưng tròng: “Tiểu Diệp, tôi đều nhờ cả vào cô.”

Diệp Lăng: “Tôi đâu phải chồng chị, chị dựa vào tôi sao được.”

Lâm Mỹ Kỳ tuy nghẹn lời nhưng không hề khó chịu, chỉ đáng thương đi theo sau Diệp Lăng.

Xuống hai bậc thang, Diệp Lăng quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Mỹ Kỳ tay cầm một con dao bếp kiểu Tây, hai tay còn run rẩy. Cô nhíu mày: “Đừng cầm dao đứng sau lưng hướng về phía tôi, tôi có thể phản xạ có điều kiện đâm tới đấy.”

Lâm Mỹ Kỳ sợ hãi lập tức buông tay xuống: “Tôi, tôi không cố ý.”

Cô Phạm lập tức đổi chỗ với cô ta, cô ấy cũng đeo ba lô trên vai, tay cầm một con dao chặt xương, còn xách theo một cây gậy bóng chày.

Rất nhanh tóc vàng và Vương Bỉnh An cũng xuống tập hợp, thấy hai người họ cũng không nói gì.

Diệp Lăng càng không có hứng thú giới thiệu, dù sao cũng chỉ là đội tạm thời.

Lâm Mỹ Kỳ chủ động chào hỏi hai người, cô ta không đi làm, bình thường ở khu dân cư cũng khá hoạt bát, nhiều người quen biết.

Tóc vàng: “Chúng tôi dọn dẹp một nhà ở tầng 9, đại ca không có ở đây hơi vất vả.”

Lúc đó cậu ta và Vương Bỉnh An hơi luống cuống tay chân, may mà cả hai đều không phải loại người chỉ lo cho bản thân, có chút kinh hãi nhưng không nguy hiểm.

Đi cùng Diệp Lăng cảm thấy cô ấy gϊếŧ zombie rất dễ, đến lượt cậu ta và Vương Bỉnh An hành động một mình thì cảm thấy zombie di chuyển không chậm, sức lực cũng khá lớn.

Diệp Lăng: “Quen tay hay việc.”

Kinh nghiệm nhiều thì tự nhiên sẽ dễ dàng.