Chương 20

Editor: Trâm Rừng

Hai người lần lượt gõ cửa các căn 02 và 03, xem trong nhà có người sống không.

Trong căn 02 mơ hồ truyền ra tiếng kêu cứu, trong phòng khách có tiếng khò khè.

Trong phòng khách căn 03 có người, nghe thấy tiếng gõ cửa liền hỏi ai.

Hoàng Mao: "Chúng tôi là đội dọn dẹp khu 8, chuyên dọn dẹp quái vật. Anh/chị có cần giúp đỡ không?"

Trong cửa có một người mẹ và một đứa trẻ, cô ta run rẩy nói: "Có... có điều kiện gì không?"

Hoàng Mao nhìn Diệp Lăng, thấy cô lắc đầu liền nói không.

Cửa mở ra, lộ ra một khuôn mặt tiều tụy thảm hại, còn có một đứa trẻ tám chín tuổi đang ôm chặt trên chân cô ta.

Nhìn thấy Diệp Lăng và Hoàng Mao, người phụ nữ chỉ vào phòng ngủ nhỏ, bố mẹ chồng cô ta ở đó. Cũng may cửa và khóa nhà cô ta khá chắc chắn, cô ta trực tiếp vặn chìa khóa khóa trái từ bên ngoài, bên trong không mở được.

Cô ta nhỏ giọng nhắc nhở hai người: "Bố... bố chồng tôi khỏe lắm, quanh năm tập thể hình đấy."

Diệp Lăng: "Bố chồng chị bị quái vật ăn rồi, cái đó không phải bố chồng chị."

Cần cố gắng cắt đứt mối quan hệ tình cảm giữa người sống sót và quái vật, tránh gây tổn thương thứ hai cho người sống sót.

Triệu Phương Như bịt miệng, nước mắt trào ra, gật đầu.

Hai ngày nay cô và con trai sống những ngày người không ra người ma không ra ma, không dám động đậy không dám nói chuyện, đi vệ sinh cũng không dám, chỉ dám tùy tiện tìm gì đó ăn cho qua bữa.

Cô ta mong chính phủ kiểm soát tình hình, nhưng mãi vẫn không có quân đội vào khu dân cư dọn dẹp quái vật, nếu không phải con trai cần cô ta bảo vệ, cô ta thật sự muốn chết quách cho xong.

Diệp Lăng ra hiệu cho cô ta đưa con trai ra hành lang hóng gió, bên ngoài an toàn.

Nghĩ đến nhóc con ở nhà, cô không muốn đứa trẻ này nhìn thấy quái vật trong nhà.

Đợi Triệu Phương Như dắt con trai run rẩy bước ra, Diệp Lăng ra hiệu cho Hoàng Mao hành động.

Cô xách một cái thớt hình chữ nhật từ bếp ra, đá văng cửa phòng.

Hai con zombie lảo đảo tới cửa sổ, nghe thấy động tĩnh liền quay người nhào tới.

Con zombie đã ăn thịt mạnh hơn con đang ở phía sau, con mất nửa thân trên lảo đảo ở phía trước, bây giờ nó ngửi thấy mùi máu tươi liền nhào tới.

Diệp Lăng vốn đã chuẩn bị sẵn sàng dùng thớt đập, thấy vậy liền kéo Hoàng Mao lùi lại, nhìn hai con zombie lăn lông lốc trên đất.

Cô lập tức vung rìu chém tới, để Hoàng Mao xử lý con còn lại vốn yếu hơn.

Diệp Lăng moi ra viên tinh hạch màu trắng, nhưng con dao bếp kiểu phương Tây của Hoàng Mao lại... gãy mất.

Diệp Lăng đành nhanh chóng moi nốt viên còn lại.

Hoàng Mao khâm phục sát đất, nếu là cậu tuyệt đối không thể trong thời gian ngắn như vậy tiêu diệt hai con zombie!

Cậu ta âm thầm mừng rỡ vì đã ôm được một cây đại thụ vàng, nhất định phải giữ chặt lấy mới được!

Làm người tốt thì làm cho trót, họ trực tiếp ném xác xuống cửa sổ, rồi đóng cửa lại, ra hiệu cho hai mẹ con bên ngoài về nhà.

Triệu Phương Như lúc này mới o o khóc nức nở: "Ba nó... đi công tác chưa về, có phải là..."

Diệp Lăng không biết an ủi người khác, dứt khoát không nói gì.

Cô thấy đứa con trai nhỏ của người phụ nữ sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi, ánh mắt đờ đẫn, liền lấy từ trong ba lô ra một gói kẹo và một gói bánh chocopie đưa cho cậu bé: "Ăn chút đồ ngọt sẽ thấy dễ chịu hơn."

Nói xong cô dẫn Hoàng Mao đi đến nhà số 02.