Tam trưởng lão gật đầu, gương mặt già nua ánh lên nụ cười hiền từ:
“Vâng, đây chính là tiểu sư thúc của lão. Tiểu sư thúc, mau đến tham kiến Hoàng thượng đi.”
Ngu Ấu Ninh vừa học được cách hành lễ, lúc này bèn áp dụng ngay:
“Ấu Ninh tham kiến Hoàng thượng.”
“Mau đứng lên đi!” Thái độ của Hoàng thượng vô cùng ôn hòa: “Trẫm còn phải cảm ơn con đã cho Thái tử kẹo đậu, Thái tử ăn xong, sức khỏe đã tốt lên nhiều.”
“Không cần cảm ơn đâu ạ! Thái tử cũng cho con ngọc bội của người mà.”
Miếng ngọc bội đó đang được treo trên áo của Ngu Ấu Ninh, khẽ đung đưa theo từng cử động của nàng.
Hoàng thượng thấy cảnh này thì bật cười, giọng nói càng thêm ôn hòa:
“Tốt, tốt lắm, các con có qua có lại, như vậy rất tốt.”
Đang nói chuyện, tổng quản thái giám bên cạnh Hoàng thượng là Cao Ngọc bước vào.
“Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Dung phi nương nương dẫn theo tiểu thư Lâm Nhược Lê của Vĩnh An Hầu phủ đến thỉnh an.”
“Ồ?” Hoàng thượng có chút hứng thú: “Đã đến rồi thì cho họ vào đi!”
Dung phi nhập cung trong kỳ tuyển tú sáu năm trước, trước khi vào cung, nàng ta và Lâm Tư Quỳnh là bạn thân khuê các.
Vào cung sáu năm, Dung phi không có con nhưng lại rất yêu quý Lâm Nhược Lê, coi nàng ta như con gái ruột mà thương yêu, thường xuyên triệu kiến Lâm Nhược Lê vào cung.
Chẳng bao lâu, một nữ tử ăn mặc lộng lẫy như tiên nữ, dắt tay Lâm Nhược Lê, yểu điệu thướt tha bước vào.
Hai người cùng lúc hành lễ với Hoàng thượng và Hoàng hậu, động tác gần như giống hệt nhau.
Dung phi đang tuổi xuân thì, cử chỉ như vậy trông yểu điệu thướt tha, khiến người ta thấy đẹp mắt.
Lâm Nhược Lê tuổi còn nhỏ, bắt chước theo, tuy cũng đẹp nhưng lại có phần già dặn, không phải là dáng vẻ và cử chỉ mà tuổi của nàng ta nên có.
“Dung phi sao lại đến đây?” Hoàng thượng cười hỏi.
Dung phi dung mạo xinh đẹp, tính tình lại yêu kiều dễ mến, lại thông thạo cầm kỳ thi họa, tinh thông cả thơ ca vũ đạo, rất được lòng Hoàng thượng.
Dung phi chưa kịp mở lời đã mỉm cười dịu dàng với Hoàng thượng, ánh mắt nhìn thẳng vào ngài, tựa như ngoài Hoàng thượng ra, nàng ta chẳng còn nhìn thấy ai khác.
“Thần thϊếp nghe nói ở đây rất náo nhiệt, đúng lúc Lê nhi cũng vào cung nên thần thϊếp dẫn con bé đến góp vui. Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương chắc sẽ không phiền chứ ạ?”
Hoàng thượng cười ha hả:
“Đông người càng thêm náo nhiệt, Hoàng hậu đương nhiên không phiền.”
Hoàng hậu trên mặt cũng mang nụ cười dịu dàng, từ từ gật đầu:
“Tấm lòng của Dung phi, bản cung đều hiểu cả, sao có thể vì thế phiền lòng? Dung phi nghĩ nhiều rồi.”
Gò má Dung phi hơi ửng hồng:
“Là thần thϊếp tính tình trẻ con, lúc nào cũng không được khoan dung độ lượng như Hoàng hậu. Lê nhi, vừa rồi con không phải vẫn đang lo lắng cho sức khỏe của Thái tử ca ca sao? Giờ thấy huynh ấy khỏe mạnh, có phải đã yên tâm hơn nhiều rồi không?
Đứa bé Lê nhi này, người thì nhỏ mà lúc nào cũng lo lắng quá nhiều, cơ thể cũng vì thế yếu đi không ít. Thần thϊếp mỗi lần gặp con bé đều phải dặn dò vài câu, nhưng nó lại chẳng bao giờ nghe, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương phải nói nó một trận mới được.”
Nghe những lời này của Dung phi, Hoàng thượng và Hoàng hậu đồng thời nhìn về phía Lâm Nhược Lê.
Đây là thiên mệnh chi nữ mà giám chính của Khâm Thiên Giám đã nói, chỉ có nàng ta và Thái tử thành thân, sức khỏe của Thái tử mới có thể hoàn toàn bình phục.
Cũng vì vậy, từ khi nàng ta ra đời, Hoàng thượng và Hoàng hậu đã đối xử với nàng ta vô cùng ưu ái, cách dăm ba bữa lại có ban thưởng, còn cho phép nàng ta tùy thời vào cung.
Ngay cả Vĩnh An Hầu phủ cũng nhờ có nàng ta nên được trọng dụng thêm vài phần, ban cho không ít thể diện.
Nhưng không biết vì sao, Thái tử đối với Lâm Nhược Lê lại luôn lạnh nhạt, chưa bao giờ quá thân cận.
Hoàng hậu nghĩ đến đây không khỏi thở dài trong lòng, bà đương nhiên coi trọng sức khỏe của con trai, nhưng cũng không muốn vì thế bỏ qua ý nguyện của con. Con trai không muốn định hôn sự với Lâm Nhược Lê, bà cũng không ép buộc, chỉ nghĩ đợi hai đứa lớn hơn một chút rồi tính.
Nhưng gần đây, Dung phi và Vĩnh An Hầu phủ, cùng với phụ thân của Lâm Nhược Lê là Hộ bộ Tả thị lang Thẩm Khanh Mặc lại càng lúc càng sốt sắng, chỉ hận không thể để Hoàng thượng hạ chỉ ngay lập tức.
Hoàng thượng đã cười nhìn về phía Lâm Nhược Lê, đối với đứa trẻ có thể cứu con trai mình yêu quý nhất, ngài có phần yêu thích.
Tuy nàng ta quá câu nệ, từ nhỏ đã răm rắp theo khuôn phép, tuổi còn nhỏ đã ra dáng Thái tử phi, trông có vẻ thiếu sức sống, nhưng với tư cách là Thái tử phi tương lai, yêu cầu bản thân nghiêm khắc một chút cũng không phải là chuyện xấu.
“Lê nhi, Dung di mẫu của con nói đúng, con không cần quá lo lắng cho sức khỏe của Thái tử. Mấy ngày nay Thái tử ăn kẹo đậu của Ấu Ninh, sức khỏe đã tốt hơn nhiều rồi.”
Lời này trong mắt Hoàng thượng là lời an ủi, nhưng lại như nhát dao đâm vào tim Lâm Nhược Lê.
Móng tay Lâm Nhược Lê bấm chặt vào lòng bàn tay, có vậy mới không để mình thất thố.
Nhưng dù che giấu giỏi đến đâu, tâm cơ sâu đến đâu, nàng ta cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, vẫn không nhịn được mà liếc Ngu Ấu Ninh một cái.
Cái liếc mắt ấy vụt qua rất nhanh, Lâm Nhược Lê vội vàng cụp mắt xuống để che đi ánh nhìn hung tợn của mình.
Nàng ta tự cho là mình che giấu rất tốt, nào ngờ những người có mặt ở đây đều cao hơn nàng ta, vừa rồi lại đều vì lời của Hoàng thượng mà nhìn về phía mình, tất cả đều thấy rõ cái liếc mắt đó.
Hoàng hậu thấy vậy thì nhíu mày.
Lâm Nhược Lê có ý gì?
Nàng ta không hy vọng sức khỏe của Thái tử khá hơn?
Không! Chắc không đến mức đó!
Nàng ta chắc là hy vọng sức khỏe của Thái tử chỉ khá hơn nhờ vào mình mà thôi!
Hiểu được tâm tư của Lâm Nhược Lê, lòng Hoàng hậu càng thêm phức tạp.
Một đứa trẻ mới năm tuổi đã có lòng dạ hẹp hòi như vậy, còn có ánh mắt hung tợn đến thế...
Cả căn phòng đông người mà không ai lên tiếng.
Ngu Ấu Ninh chỉ cảm thấy không khí có chút kỳ lạ, nhưng quan trọng hơn là bụng nàng đang đói meo.
“Hoàng hậu nương nương, Ấu Ninh đói rồi! Khi nào chúng ta dùng bữa được ạ?”
Nghe thấy giọng nói mềm mại ngọt ngào của Ngu Ấu Ninh, tâm trạng Hoàng hậu thả lỏng, nụ cười trên môi cũng chân thật hơn vài phần:
“Ấu Ninh đói rồi à! Vậy bây giờ dùng bữa thôi!”
Một nhóm người di chuyển đến phòng ăn, ngồi xuống theo thứ tự chủ khách.
Hoàng thượng và Hoàng hậu ngồi ở ghế trên cùng, Sở Hoài Tự và Dung phi ngồi ở bên trái và bên phải phía dưới.
Vừa ngồi xuống, Dung phi liền vẫy tay với Lâm Nhược Lê:
“Lê nhi, lại đây, ngồi cùng di mẫu.”
Lâm Nhược Lê nghe vậy lập tức đi tới, còn đắc ý liếc Ngu Ấu Ninh một cái.
Nàng ta ngồi cùng Dung phi thì có thể đối diện với Thái tử ca ca rồi!
Sự chú ý của Ngu Ấu Ninh sớm đã bị những món ăn ngon trên bàn thu hút, hoàn toàn không thấy ánh mắt của Lâm Nhược Lê.
Nàng đi về phía một chiếc bàn, ngồi phịch xuống, rồi háo hức nhìn về phía Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Hoàng thượng và Hoàng hậu sớm đã thấy bộ dạng thèm ăn của Ngu Ấu Ninh, cứ ngỡ nàng ngồi xuống sẽ ăn ngay, không ngờ lại nhìn thẳng về phía này.
Hoàng hậu tò mò hỏi:
“Ấu Ninh không phải kêu đói sao, sao lại không ăn?”
“Mẫu thân nói, ăn cơm cùng trưởng bối phải đợi trưởng bối động đũa trước ạ.” Ngu Ấu Ninh nghiêm túc trả lời.
Hoàng thượng nghe vậy cười ha hả:
“Không sai! Mẫu thân con dạy rất tốt. Vậy trẫm và Hoàng hậu sẽ ăn trước một miếng, kẻo làm mèo con ham ăn nhà ngươi đói lả.”
Nghe cách xưng hô thân mật và cưng chiều của Hoàng thượng, trong mắt Dung phi nhanh chóng lóe lên một tia cảm xúc lạ.
Hoàng thượng hình như rất thích nha đầu này...
Như vậy không được!