Chương 33: Ấu Ninh chính là thần đồng! Chính là nghe qua là nhớ!

Lâm Nhược Lê tức đến đỏ cả mắt.

Chu Học Chính đã xác định được suy đoán trong lòng, cả người càng thêm kích động, giọng nói cũng dịu dàng hơn:

“Ấu Ninh, ý của ngươi là, ngươi có thể nghe qua là nhớ, còn có thể thuật lại đầy đủ đúng không?”

Ngu Ấu Ninh gật đầu: “Đúng vậy ạ! Học chính không làm được sao?”

Bị hỏi ngược lại, Chu Học Chính không hề tức giận: “Ta không làm được, trên đời này rất nhiều người cũng không làm được.”

Trác Hạc Minh nhìn Chu Học Chính vừa kích động vừa vui mừng, lại nhìn Lâm Nhược Lê với đôi mắt đỏ hoe, tức giận đứng bật dậy: “Học chính! Ta không tin Ngu Ấu Ninh có thể nghe qua là nhớ! Nàng ta chắc chắn đã nhìn trộm phần giải nghĩa của Lê Nhi!”

Vẻ mặt Chu Học Chính lạnh đi: “Trác thế tử, vậy ngươi muốn thế nào?”

“Ngu Ấu Ninh đã nói mình có thể nghe qua là nhớ thì hãy để nàng ta chứng minh! Ta đọc một đoạn bất kỳ, nếu nàng ta có thể lặp lại không sót một chữ thì ta mới tin nàng ta!”

Chu Học Chính không lập tức đồng ý mà hỏi Ngu Ấu Ninh:

“Ấu Ninh, ngươi thấy sao?”

Ngu Ấu Ninh không có ý kiến, đây cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn: “Được thôi! Nhưng không thể để Trác Hạc Minh đọc.”

“Tại sao?”

“Tại sao?”

Chu Học Chính và Trác Hạc Minh đồng thanh hỏi.

“Bởi vì hôm qua Trác Hạc Minh cá cược với ta, hắn ta đã thua. Hắn ta không được nói chuyện với ta, ta nói gì hắn ta phải làm nấy! Hắn ta phải là người giữ chữ tín mới được, học chính nói có phải không ạ?”

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía Trác Hạc Minh.

Trác Hạc Minh là thế tử của Thừa Nghĩa Hầu phủ, từ nhỏ đã được nuông chiều, ở trong Quốc Tử Giám, ngoại trừ những người có thân phận địa vị cao hơn, những người khác hắn ta đều không để vào mắt.

Một Trác Hạc Minh cao cao tại thượng, không coi ai ra gì như vậy lại thua cược với Ngu Ấu Ninh! Mà tiền cược lại còn như thế!

Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người đều mang theo vẻ dò xét, tò mò không biết Trác Hạc Minh và Ngu Ấu Ninh rốt cuộc đã cược cái gì.

Nhưng vì e ngại thân phận và tính tình của Trác Hạc Minh, họ không thực sự hỏi ngay tại chỗ.

Nếu không thì với cái tính nhỏ nhen của Trác Hạc Minh, chắc chắn hắn ta sẽ trả thù họ.

Trác Hạc Minh không phải đã quên chuyện cá cược, mà là hắn ta cho rằng Ngu Ấu Ninh không dám nhắc đến chuyện này ở Quốc Tử Giám.

Nhưng hắn ta không tài nào ngờ được, Ngu Ấu Ninh lại nói toạc chuyện này ra trước mặt mọi người.

Thế là bây giờ, tất cả mọi người đều biết hắn ta cá cược thua Ngu Ấu Ninh.

Sao có thể như vậy được!

Trác Hạc Minh tức điên lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Ngu Ấu Ninh, chỉ hận không thể xông lên quyết một trận sống mái với nàng.

Nhưng nghĩ đến sức lực lớn đến đáng sợ của Ngu Ấu Ninh, hắn ta lại chỉ có thể đè nén suy nghĩ này xuống.

Chu Học Chính cũng không ngờ lại có chuyện này, tuy có chút bất ngờ nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ nói:

“Vậy ngươi muốn ai đọc?”

Ngu Ấu Ninh chưa kịp trả lời, Lâm Nhược Lê đã chủ động lên tiếng:

“Học chính, để ta đọc cho ạ!”

Chu Học Chính cau mày.

Lâm Nhược Lê đây không phải là đột nhiên tốt bụng đâu!

Thế mà Ngu Ấu Ninh đã cười đồng ý: “Được thôi được thôi! Cứ để Lê Nhi đọc!”

Lâm Nhược Lê cầm một quyển sách mỏng trên bàn lên.

Quyển này không thuộc Tứ Thư, cũng không nằm trong Ngũ Kinh, mà là một quyển sử ký. Sử ký khô khan, hành văn lại phức tạp, đọc đã thấy khó nhớ, nói gì đến nghe một lần là có thể thuật lại.

Lâm Nhược Lê thầm cười lạnh, nàng ta không tin Ngu Ấu Ninh có thể nghe một lần là nhớ.

Bây giờ, nàng ta sẽ vạch trần lời nói dối của Ngu Ấu Ninh trước mặt tất cả mọi người.

Nàng ta muốn Thái tử ca ca thấy rõ, Ngu Ấu Ninh chỉ là một đứa nhà quê ngu dốt còn thích khoác lác!

Lâm Nhược Lê lật bừa một trang định đọc thì bị Hoắc Thanh Trần cắt ngang.

“Ngươi cầm sách gì vậy? Sao không phải sách chúng ta học? Ngươi có phải cố tình làm khó Ấu Ninh không?”

Lâm Nhược Lê không hề có chút ngượng ngùng nào: “Nàng ta đã nói là mình nghe một lần là nhớ, vậy thì ta đọc sách gì mà chẳng như nhau?”

“Ngươi!”

“Đúng đúng đúng! Đều như nhau cả!” Ngu Ấu Ninh nói.

Lời của Hoắc Thanh Trần bị Ngu Ấu Ninh cắt ngang, hắn nhìn nàng với ánh mắt vừa giận vừa thương.

Hắn đang nói giúp nàng, nàng không cảm kích thì thôi, sao lại còn hùa theo Lâm Nhược Lê?

Lâm Nhược Lê thầm chế nhạo trong lòng, đã đến nước này rồi mà Ngu Ấu Ninh vẫn còn cố giữ thể diện, vậy thì nàng ta sẽ khiến Ngu Ấu Ninh mất sạch mặt mũi!

Ánh mắt Lâm Nhược Lê lại dời xuống quyển sách, tuỳ tiện chọn một đoạn rồi bắt đầu đọc, đọc một mạch hai ba trăm chữ mới dừng lại.

Nàng ta vừa định lên tiếng thì đã nghe thấy Ngu Ấu Ninh cất lời.

Giọng Ngu Ấu Ninh mềm mại ngọt ngào, khi nói không nhanh không chậm, vô cùng dễ nghe.

Thêm vào đó, Ngu Ấu Ninh phát âm tròn vành rõ chữ, không hề ậm ừ, tất cả mọi người đều có thể nghe rõ ràng.

Nhưng đa số mọi người nghe xong đều lộ vẻ mờ mịt.

Họ không có quyển sách này nên cũng không biết Ngu Ấu Ninh đọc có đúng hay không.

Người duy nhất cầm sách là Lâm Nhược Lê, sắc mặt đã sớm tái mét.

Sao lại thế!

Sao có thể như vậy!

Ngu Ấu Ninh lại thật sự có thể nghe một lần là nhớ!

Lâm Nhược Lê thầm nghĩ trong lòng, tay bất giác siết chặt.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng giấy bị xé rách mới giật mình tỉnh lại.

“Ta không tin.” Lâm Nhược Lê lạnh lùng nói: “Ta muốn đọc một đoạn nữa.”

Nàng ta cũng chẳng cần biết Ngu Ấu Ninh có đồng ý hay không, đổi một quyển sách khác rồi lại đọc lên.

Ngu Ấu Ninh vẫn lặp lại không sót một chữ.

Chu Học Chính mỉm cười nhìn tất cả, hành động này của Lâm Nhược Lê không những không làm Ngu Ấu Ninh mất mặt mà ngược lại còn chứng thực rằng Ngu Ấu Ninh thật sự có khả năng nghe một lần là nhớ!

Ông thật sự không ngờ rằng, trong cuộc đời mình lại có thể có được một học trò thiên phú dị bẩm như vậy!

Nhưng thiên phú là thiên phú, chỉ biết học thuộc lòng là không đủ, những thứ khác cũng phải dạy dỗ cho tốt mới được!

Ngu Ấu Ninh cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của Chu Học Chính, bất giác rụt người lại.

Gay go!

Là ánh mắt quen thuộc!

Sư phụ và tổ phụ ban đầu cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, sau đó thì giao cho nàng ngày càng nhiều bài vở...

Ngu Ấu Ninh đang nghĩ xem có khả năng chạy trốn không thì Hoắc Thanh Trần đã đứng dậy, vẻ mặt đầy đắc ý: “Thế nào, bây giờ đều tin rồi chứ! Ấu Ninh chính là thần đồng! Chính là nghe qua là nhớ! Các ngươi có vỗ ngựa đuổi theo cũng không kịp đâu!”

Sắc mặt Lâm Nhược Lê trắng bệch như giấy, người cũng khẽ run lên.

Còn Sở Hoài Tự thì mỉm cười nhìn Ngu Ấu Ninh, nàng luôn có thể mang đến cho hắn bất ngờ!

Chu Học Chính thu hết phản ứng của mọi người vào mắt, vẫy tay với Ngu Ấu Ninh: “Ngu Ấu Ninh, ngươi ngồi xuống đi, cho dù ngươi có khả năng nghe một lần là nhớ, thông minh hơn người thì cũng không được kiêu ngạo tự mãn, vẫn phải khiêm tốn học hỏi, càng không được gây rối hay ngủ gật trong giờ học, biết chưa?”

Ngu Ấu Ninh ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi ạ! Ấu Ninh sẽ không thế đâu!”

Nàng phải nghĩ cách rời khỏi Quốc Tử Giám mới được!

Chỉ cần rời khỏi Quốc Tử Giám thì tự nhiên sẽ không ngủ gật trong giờ học nữa!

Chu Học Chính lại kiểm tra thêm vài người, thấy mọi người đều đọc thuộc khá tốt mới bắt đầu giảng bài hôm nay.

Sau khi tiết học này kết thúc, không có tiết luyện chữ nữa.

Chu Học Chính dẫn mọi người đứng dậy đi đến phòng đàn.

Lâm Nhược Lê từ nhỏ đã luyện đàn, sư từ một danh cầm, đây là môn nàng ta đắc ý nhất.

Vừa vào phòng đàn, Lâm Nhược Lê bèn nhìn về phía Ngu Ấu Ninh, chỉ thấy nàng đang tò mò gảy dây đàn, không ra khúc, chẳng thành điệu, ngay cả thủ pháp cũng không đúng.

Sở Hoài Tự và Hoắc Thanh Trần đứng hai bên Ngu Ấu Ninh.

Sở Hoài Tự cười hỏi:

“Ấu Ninh có biết đánh đàn không?”

“Không biết.” Ngu Ấu Ninh thẳng thắn trả lời: “Sư phụ có dạy qua, nhưng nói ta đàn loạn xạ, quả thực là âm thanh ma quỷ lọt vào tai, nên không dạy ta nữa.”