"Con dâu kính trà mẫu thân."
Lý thị mỉm cười nhận lấy chén trà từ tay nàng dâu, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, sau đó lấy từ bên cạnh ra một chiếc hộp gỗ đỏ, đưa cho Minh Nguyệt:
"Đây là vòng tay tổ truyền của nhà họ Lâm, chỉ truyền cho trưởng tức. Năm đó, khi ta vừa về làm dâu, tổ mẫu ngươi đã trao lại nó cho ta. Giờ đây, ta đem vật này giao cho con. Mong con và Yến Khanh sống hòa thuận, sớm ngày khai chi tán diệp, nối dài hương hỏa cho Lâm gia."
Nghe xong, Nghiêm Minh Nguyệt cảm thấy chiếc hộp trong tay tựa như nặng tựa nghìn cân, trong lòng vừa mừng vừa luống cuống. Ngay ngày đầu tiên, bà bà đã trao vật tượng trưng cho vị trí trưởng tức này, quả thật khiến nàng bất ngờ!
Những lo lắng ban đầu về việc mẹ chồng không ưa mình cũng vơi đi quá nửa.
Lấy lại bình tĩnh, nàng cúi người nhận lễ:
"Con dâu đa tạ mẫu thân."
Yến Khanh đứng bên cạnh cười hì hì, chen vào một câu:
"Nhà chúng ta cũng có báu vật thế này sao? Đây là lần đầu tiên con nhìn thấy đấy!"
Lý thị cười đáp:
"Vòng tay này vốn quý trọng, ta chẳng dám đeo sợ làm xước, bấy lâu chỉ dám cất lên cung phụng. Ngươi không thấy là đúng rồi. Nay trao lại cho Minh Nguyệt, ta cũng nhẹ nhõm phần nào, không phải lo giữ gìn thêm nữa."
Nghe vậy, Nghiêm Minh Nguyệt cảm thấy áp lực trong lòng lớn hơn, nhưng cũng bớt e dè. Đúng như lời phu quân, mẫu thân quả nhiên hiền hòa, dễ mến.
Yến Khanh chọc cười:
"Thì ra là "khoai lang nóng phỏng tay", chẳng trách mẫu thân vội vàng giao ngay cho Minh Nguyệt ngày đầu tiên!"
Mọi người nghe xong bật cười, bầu không khí mẹ chồng – nàng dâu trở nên hết sức hòa thuận.
Trước khi Yến Khanh thành thân, hậu viện của hắn vốn chẳng thiếu bóng dáng oanh oanh yến yến. Không dừng lại ở đó, hắn còn thường xuyên lui tới hoa lâu, đắm chìm trong chốn phong hoa tuyết nguyệt.
Thuở ban đầu, khi lần đầu bị nữ nhân bên ngoài cướp mất sự chú ý của con trai, Lý thị cũng từng mất mát, ghen tuông xe. Nhưng đến lần thứ hai, thứ ba... Số lần cứ thế chất chồng, bà đành tự nhủ phải tập quen, lâu dần cũng chẳng còn để tâm.
Những cơn giận dỗi ngày trước cũng đã sớm nguôi ngoai, bởi vậy khi Nghiêm Minh Nguyệt bước chân vào Lâm gia, Lý thị ngược lại sinh lòng yêu mến. Dù sao nàng mới là chính thất, là con dâu thật sự của bà, còn những người khác chỉ là khách qua đường.
***
Sau khi kính trà, Nghiêm Minh Nguyệt lại cùng vài vị thứ muội trong Lâm gia ra mắt, đồng thời trao tặng lễ gặp mặt theo lễ nghi.
Mấy thứ nữ này vốn ít khi được Yến Khanh đoái hoài. Chính thất phu nhân nào thường thân thiết với con của thϊếp thất? Khi trượng phu còn sống, Lý thị còn giữ chút tình cảm ngoài mặt, nhưng từ sau khi ông qua đời, bà cũng chẳng buồn đóng vai mẹ hiền mẫu mực nữa.
Chỉ cần các nàng giữ lễ độ, không gây chuyện phiền phức, bà cũng không ép buộc phải ngày ngày thỉnh an. Đến tuổi, bà sẽ tìm nhà chồng môn đăng hộ đối để gả các nàng ra ngoài.
Dẫu vậy, Lý thị trị gia nghiêm cẩn, chưa bao giờ bạc đãi ai. Ngay cả hạ nhân cũng không dám lén lút làm khó dễ những thứ nữ này. Vì thế, các nàng đều an phận theo mẹ ruột sống cuộc đời lặng lẽ, chẳng dám sinh sự.
Nếu có chuyện không hay xảy ra, thì so với tiếng xấu của Yến Khanh, vốn được mệnh danh là đệ nhất ăn chơi trác táng kinh thành, những điều ấy cũng chẳng đáng kể.
***