Đương nhiên loài hoa này cũng kén chủ, người bình thường trồng thì tuyệt đối sẽ không ra hoa. Chỉ có khí tức trên người tiểu thư Tô gia nuôi dưỡng mới có thể khiến nó sống được. Vì thế từ nhỏ trong viện của Tô Già Nguyệt đã trồng loài hoa này, và mị hương mà Tử Ngưng Hương tỏa ra cũng sẽ theo đó len lỏi vào tứ chi bách hài, cuối cùng thấm sâu vào tận xương tủy nàng.
Sau này, cả người nàng sẽ tự nhiên hóa thành một bộ mị cốt trời sinh.
Thực ra hiệu quả của nó còn lớn hơn nhiều so với bộ bài tập của bà An, nhưng rốt cuộc vì sợ Tô Già Nguyệt hoảng sợ nên Ngọc Hà mới không nói ra, chỉ âm thầm thực hiện từng bước một.
Sau khi tô màu móng tay xong xuôi, Ngọc Hà lại đeo cho Tô Già Nguyệt bộ móng giả bằng ngọc thon dài, tinh xảo.
Tô Già Nguyệt cảm thấy đôi tay mình chưa bao giờ được nâng niu quý giá đến thế, nhất thời chẳng biết nên đặt tay ở đâu cho phải.
Đang mải ngắm nghía thì nghe tiếng rèm châu va vào nhau leng keng, hóa ra là A Hương đang bưng một đĩa bánh táo bước vào.
Vừa nhìn thấy đĩa bánh, Tô Già Nguyệt đã vội vàng lùi lại mấy bước. Nhớ lại bài học nhớ đời lần trước, nàng hốt hoảng hỏi:
"A Hương, sao em lại mua món này nữa thế?"
A Hương bưng đĩa bánh đến trước mặt nàng, trấn an: "Phu nhân cứ yên tâm ăn đi ạ, cái này không phải mua ở ngoài đâu, là do Tử Nhụy tỷ tỷ tự tay làm đấy. Tỷ ấy giỏi lắm, chỉ cần nếm qua một lần là biết cách làm ngay. Bánh này còn ngon hơn cả bánh bán ở tửu lầu phố Tây nữa cơ."
Tô Già Nguyệt vẫn còn sợ, chưa dám động tay, thấy vậy A Hương bèn cầm một miếng ăn thử trước.
Lúc này, Tử Nhụy cũng vén rèm bước vào, trên tay bưng một chiếc khay sơn son viền vàng, bên trên đặt sẵn ấm trà và chén trà.
Tử Nhụy đi tới, đặt chén trà màu xanh ngọc xuống bàn rồi cười nói: "Đã biết phu nhân thích thì làm sao nô tỳ lại không học cho được. Có điều loại bánh này hơi ngọt và ngấy, nên nô tỳ đã pha thêm ấm trà hoa theo mùa, phu nhân dùng kèm sẽ thấy ngon miệng hơn."
Nghe Tử Nhụy nói vậy, lại thấy A Hương ăn ngon lành, Tô Già Nguyệt mới yên tâm gắp một miếng nếm thử. Quả nhiên bánh rất mềm dẻo, ngọt thơm vừa miệng, hương vị này gợi nhớ đến những món ăn thời thơ ấu của nàng.
Thấy nàng ăn ngon miệng, A Hương lại bắt đầu huyên thuyên chuyện bên ngoài:
"Cũng lạ thật đấy phu nhân ạ, hai hôm trước Tống di nương bên nhị phòng cũng lăn ra ốm, nằm liệt giường cứ kêu đau ngực mãi, mời thầy thuốc đến khám cũng chẳng tìm ra bệnh gì."
Động tác ăn bánh của Tô Già Nguyệt khựng lại, nàng nghi hoặc hỏi: "Đau ngực ư?"
A Hương đáp: "Người ta đồn đại đủ kiểu, có người bảo là bị dọa bởi mấy chuyện bên Triệu di nương, có người lại bảo là bệnh cũ tái phát. Dù sao thì thầy thuốc cũng ra vào mấy lượt rồi, giờ cả phủ đều xoay quanh nàng ta, đến lão phu nhân cũng chuyển sang viện bên đó để tiện bề chăm sóc."
Nói xong, nàng ấy bĩu môi: "Hồi phu nhân bị bệnh, chẳng thấy ai sốt sắng đến thế."
Tô Già Nguyệt không hề để bụng, chỉ cười nhạt: "Ta thích thanh tịnh, họ không ngó ngàng tới ta càng tốt."
A Hương lại nói tiếp: "Trong phủ xảy ra nhiều chuyện lạ như vậy, lão phu nhân đã cho người gửi thư gọi đại gia về gấp rồi, nhưng đại gia vẫn chưa hồi âm."
Nói đến đây, nàng ấy lén nhìn sắc mặt phu nhân nhà mình.
Tô Già Nguyệt khẽ rũ mắt, trong đôi mắt đa tình ấy chẳng còn chút gợn sóng nào.
"Ta đang đợi hòa ly, hắn ta về sớm ngày nào thì ta được giải thoát sớm ngày nấy."
A Hương đã sớm bị An bà bà thuyết phục, giờ cũng mong Tô Già Nguyệt sớm hòa ly, nàng ấy gật đầu lia lịa: "Đúng thế ạ, đến lúc đó nô tỳ sẽ theo phu nhân lên kinh thành sống những ngày tháng tiêu dao tự tại."
"Nô tỳ nghe An bà bà bảo, ở kinh thành quan lại nhiều vô kể, trên trời rơi xuống cái bánh bao cũng trúng đầu một ông quan to hơn đại gia nhà mình, phu nhân nhất định sẽ tìm được nơi nương tựa tốt hơn."
Tô Già Nguyệt khẽ cười, nàng chẳng màng đến quyền cao chức trọng, cũng chẳng muốn tìm người nào giỏi giang hơn Lý Kỳ.
Thân phận tàn hoa bại liễu như nàng, chỉ mong trả hết nợ cho Si tộc rồi sống nốt quãng đời còn lại trong bình yên là đã mãn nguyện lắm rồi.
Tô Già Nguyệt thu lại dòng suy nghĩ, nàng ăn không nhiều, chỉ nếm thử cho biết vị rồi thôi, bát bánh táo nhoáng cái đã vơi một nửa vào bụng A Hương.
A Hương vừa ăn vừa nói: "À đúng rồi, nô tỳ còn nghe nói lão phu nhân định mời pháp sư về trừ tà đấy ạ."
"Trừ tà!" Tô Già Nguyệt giật mình thon thót, suýt nữa làm đổ cả chén trà.
A Hương vội nói: "Phu nhân đừng sợ, chắc là do mấy lời đồn đại thần bí làm mọi người hoang mang nên lão phu nhân mới bày ra trò này thôi. Trước đây nô tỳ từng thấy rồi, pháp sư cũng chỉ múa may vài đường kiếm gỗ, ai biết có trừ được ma quỷ thật không, chủ yếu là cầu sự an tâm thôi ạ."
Tô Già Nguyệt cũng hiểu điều đó, nhưng trong lòng vẫn không khỏi hoang mang. Tuy nhiên, khi ngước mắt lên nhìn thấy Ngọc Hà và mọi người vẫn điềm nhiên làm việc, chẳng có vẻ gì là lo lắng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm đôi chút.
Nàng tự nhủ: "Chắc sẽ không có chuyện gì đâu."