Chương 34: Giấu diếm

Nha hoàn kia không ngừng chỉ về một phía: “Chết treo cổ ở ngay kia kìa, ngay trên cái cây đó, các người không thấy sao? Tóc tai bù xù, mắt thì trợn trừng, lưỡi thì thè ra dài thượt…”

Chu bà tử đưa mắt nhìn sang, làm gì có cái cây nào đâu. Cả sân viện sạch sẽ, chỉ có mấy khóm hoa, mà lá cũng đã rụng hết cả rồi. Bà ta liền tát cho con bé thêm một cái nữa.

“Chẳng có gì cả, con nha đầu này, mày thấy ma à?”

“Ma! Chính là ma!”

Nha hoàn kia vừa nghe thấy lời bà ta, liền hét lên một tiếng chói tai, mắt mở trừng trừng, rồi đột nhiên lao về phía Tống di nương.

Chu bà tử kinh hãi thất sắc, vội vàng túm lấy nha hoàn đang phát điên từ phía sau, dùng hết sức bình sinh mà quăng nha hoàn kia sang một bên.

Đầu của nha hoàn kia đập vào cạnh bậc thềm, ngẹo sang một bên, chẳng mấy chốc đã ngất đi.

Vậy mà, trước khi ngất đi, tay nàng ta vẫn chỉ về phía Tống di nương, miệng lẩm bẩm: “Ma…”

Một mảng vải trên áo của Tống di nương đã bị nàng ta xé rách, khiến Tống di nương cũng sợ đến mức hai chân mềm nhũn.

Nàng ta sống từng này tuổi rồi, thật sự chưa từng thấy qua chuyện nào quái dị như vậy.

Đúng lúc này, từ trong phòng lại có một nha hoàn khác chạy ra: “Đừng hại ta, không liên quan đến ta!”

Nỗi kinh hoàng dường như lây lan, tất cả nha hoàn đều sợ hãi la hét, người này nối tiếp người kia, vứt cả chậu nước, chạy bán sống bán chết ra khỏi phòng.

Nha hoàn vừa giải thích với bọn họ lúc nãy, bây giờ cũng ôm đầu la hét điên cuồng, rồi cùng đám người kia chạy ra ngoài.

Chứng kiến cảnh tượng này, kẻ ngốc cũng biết trong phòng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó còn kinh khủng hơn!

Hồn vía Tống di nương cũng sắp bay mất rồi, nói gì đến chuyện vào phòng chăm sóc Triệu di nương nữa. Nàng ta vội vàng kéo Chu bà tử cùng quay về Thiền Quyên Các của mình.

Về đến phòng ngồi xuống, phải đợi đến khi các nha hoàn rót hết cả một ấm trà, nàng ta mới định thần lại được.

Tiết trời đã vào thu, vậy mà áo trên người nàng ta lại ướt đẫm mồ hôi, lạnh toát.

Chu bà tử cũng vẫn chưa hoàn hồn, vừa kể lại chuyện vừa rồi cho mấy bà tử và nha hoàn bên cạnh nghe, khiến cả đám sợ đến toát mồ hôi lạnh.

“Sợ chết người đi được, sao lại có chuyện như vậy chứ?”

“Đúng vậy, nếu không phải tận mắt trông thấy, nói ra thì ai mà tin cho được!”

“Hay là thật sự có ma quỷ tác quái?”

“Đừng nói bậy, ma quỷ đều chỉ ra ngoài vào ban đêm, ánh mặt trời chiếu vào là tan biến ngay, làm gì có chuyện ban ngày ban mặt ra dọa người chứ?”

Một đám người bàn tán xôn xao, vừa sợ hãi lại vừa phỏng đoán.

Đột nhiên lại có người hỏi: “Mấy nha hoàn kia chạy hết rồi, vậy Triệu di nương thì phải làm sao?”

“Cứ để mặc nàng ta chết như vậy sao?”

Tống di nương nghe đến đây, động tác uống trà khựng lại.

Đám hạ nhân đều nhìn về phía chủ tử của mình.

Chu bà tử là người lên tiếng trước: “Mang thai từ ba tháng trước, vậy mà lại giấu giếm kỹ đến thế, phu nhân người hoàn toàn không biết gì cả.”

Tống di nương được bà ta nhắc thì cũng bừng tỉnh, nàng ta mân mê chén trà mà không nói lời nào. Nếu không xảy ra chuyện này, có lẽ Triệu di nương sẽ đợi đúng lúc Lý Kỳ trở về mới để lộ chuyện mang thai, quả thật là một nước cờ tính toán quá tinh vi.

Ngay cả nàng ta cũng bị lừa, vậy thì đừng trách nàng ta thấy chết mà không cứu.

Huống hồ, chuyện này quá đỗi ly kỳ, thật sự giống như bị trời phạt vậy.

Chính ông trời cũng muốn nàng ta phải chết.

Vừa mới có suy nghĩ đó, bên ngoài đột nhiên lại có nha hoàn đến báo: “Phu nhân, lão phu nhân về rồi!”

“Cái gì?”

Tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc.

Sao không về sớm, không về muộn, lại về đúng ngay lúc này chứ?

Nha hoàn kia thở không ra hơi, nói tiếp: “Lão phu nhân vừa vào cửa đã đυ.ng phải đám nha hoàn kia, biết trong phòng xảy ra chuyện, mà bên cạnh người lại đang có Trương đại phu, nên bây giờ đã dẫn Trương đại phu qua đó xem xét rồi ạ.”

Tim Tống di nương khẽ "lộp bộp" một tiếng, thầm nghĩ vận may của Triệu di nương này đúng là quá tốt.

Đã có Trương đại phu đến, xem chừng là không chết được rồi.

Bên cạnh có Tôn bà tử là người gan dạ, không tin những chuyện kinh hãi mà Chu bà tử kể, bèn tự mình xung phong nói: “Lão phu nhân đã về rồi, phu nhân mà không qua đó thì dù sao cũng mất thể diện. Hay là để ta thay phu nhân qua đó xem thử?”

Bản thân Tống di nương thì chắc chắn không dám đi rồi, thấy bà ta không sợ thì liền gật đầu: “Được, ngươi mang củ sâm núi già của ta qua đó, như vậy trước mặt lão thái thái cũng giữ được chút thể diện. Cứ nói, cứ nói là hôm nay ta không được khỏe, không thể đích thân qua thăm muội muội được.”

Tôn bà tử ghi nhớ từng lời, lấy đồ xong liền đi về phía sân viện bên kia.