Triệu Thôi sợ lời nói lan đến tai Chung thị sẽ rắc rối, vội ngăn: “Nói năng linh tinh!”
Triệu Yểu Nương làm mặt quỷ, rồi chạy đi chỗ khác.
“Con nha đầu điên này!” Triệu Thôi lập tức sai nha hoàn bà tử: “Còn không mau đuổi theo coi chừng?” Đợi người của Triệu gia chạy đi, hắn quay lại, nét mặt rạng rỡ nhìn Hứa Anh Ca: “Mẫu thân ta và mẫu thân nàng đang nói chuyện vui vẻ chứ?”
Hứa Anh Ca đáp không rõ ràng: “Cũng tạm ổn.”
“Cũng tạm ổn?” Triệu Thôi nhíu mày, thấy nàng vẫn mỉm cười, cũng không hỏi thêm. Hắn vốn hiểu tính tình hai vị phu nhân ấy ra sao, chỉ cần không trở mặt tại chỗ thì là tốt rồi. Hắn hạ giọng nói: “Tương lai ta cũng sẽ vẽ cho nàng một bức họa.”
Hứa Anh Ca giả bộ không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười ngọt ngào. Thanh Ngọc và Tử Ải lảng sang một bên, giả vờ ngắm thược dược trò chuyện riêng.
Triệu Thôi tranh thủ cơ hội, khẽ nói: “Hôm qua ta gặp Ngũ ca của nàng. Huynh ấy nói mai sẽ đến đây thăm nàng.”
Xét thần sắc hắn, nàng đoán có lẽ Hứa Phù cũng không phản đối hôn sự này. Ngày mai huynh trưởng sẽ đến dò hỏi tâm ý của nàng. Dù sao, hiểu rõ đối phương vẫn tốt hơn so với một mối hôn sự mơ hồ, điều quan trọng là nàng biết trong lòng hắn có nàng. Hứa Anh Ca khẽ gật đầu: “Thời gian ở đây cũng lâu rồi, huynh nên đi đi.”
“Ta đi ngay.” Có chuyện vui, lá gan Triệu Thôi cũng lớn hơn, ánh mắt tha thiết, hắn thấp giọng: “Anh Ca, ta chỉ muốn nghe nàng nói một câu.”
“Đợi sau hẵng nói. Huynh đi đi.” Hứa Anh Ca hơi nhíu mày. Hắn muốn nghe gì? Lúc này chưa phải thời điểm thích hợp. Nàng sẽ không hứa hẹn gì cả, sẽ không để ai nắm được nhược điểm của mình.
Triệu Thôi lộ rõ vẻ thất vọng và bất mãn: “Anh Ca, nhiều năm rồi, cũng đã trải qua bao chuyện, nàng phải biết ta là thật lòng với nàng.”
Hứa Anh Ca cảnh giác, cúi đầu vờ e lệ: “Huynh đi mau đi, đừng để ta bị liên lụy.”
Triệu Thôi lúc ấy mới nở nụ cười, vội đáp: “Yên tâm, sau này nàng sẽ rõ.” Nói rồi vội vàng rời đi, dây lưng tung bay trong gió.
Hứa Anh Ca nhàn nhã đứng trong vườn hoa thược dược, cười tủm tỉm quay sang nói với Thanh Ngọc và Tử Ải: “Đám thược dược này đẹp quá.”
Thanh Ngọc đang định đáp lời thì đột nhiên Tử Ải hét to, dáng vẻ như nhìn thấy ác thú, vội lao về phía Hứa Anh Ca, mặt mày tái mét, run rẩy chỉ vào gốc đại thụ bên cạnh: “Ai đang trốn ở đó? Mau xuống!”
Ngay sau đó, có một người từ trên cây nhảy xuống. Kẻ ấy mặc áo trắng, đi ủng xanh, thân hình cao ráo, vai rộng chân dài, đôi mắt mang sắc xám nhạt. Chẳng phải chính là kẻ rình trộm nàng ở tường hoa khi nãy sao?
Người đó ung dung sửa sang lại vạt áo, giọng điệu khinh thường: “Ngươi kêu la cái gì? Om sòm, ồn ào đến ong cả tai người ta, nhà ai dạy dỗ ra thứ nô tỳ chanh chua như vậy?”
“Đồ háo sắc lén lút rình người! Ngươi dám làm chuyện vô liêm sỉ, để ta đánh cho ngươi một trận rồi giải lên quan phủ!” Tử Ải giận dữ quát.
Kẻ kia cười lạnh, vẻ mặt không nao núng: “Ta háo sắc? Ta làm gì? Ngươi nói xem ta làm gì?” Hắn nhìn chằm chằm Hứa Anh Ca từ đầu đến chân, hừ mũi: “Mỹ nhân như tiên giáng trần, ta ngắm một chút thì sao? Hay là các ngươi đang làm chuyện khuất tất, không thể để người khác phát hiện?”
“Ngươi nói năng hàm hồ gì đó?” Thấy kẻ kia buông lời vô lễ, Thanh Ngọc nổi giận, vớ lấy một hòn đá ném thẳng vào mặt hắn: “Đồ bỉ ổi, vô liêm sỉ!”
Người kia nghiêng đầu tránh được, rồi liếc mắt, mỉa mai: “Không biết ai mới vô liêm sỉ? Giả bộ thanh cao, diễn cũng khéo thật.”
Hứa Anh Ca biết những lời này đều nhắm vào mình. Nàng không hiểu tại sao bản thân lại đắc tội với kẻ này. Đang định mở miệng thì đã nghe hắn nghiến răng rít lên một câu: “Gian phu da^ʍ phụ!”
Tuy giọng rất thấp, nhưng vừa vặn lọt vào tai nàng một cách rành mạch.
Hứa Anh Ca giận tím mặt. Nếu hôm nay không xử lý tên ác ôn này, nàng há còn là Hứa Anh Ca? Đang định tìm cách phản kích, thì Triệu Yểu Nương và mọi người đã nghe thấy tiếng động, chạy đến hỏi lớn: “Chuyện gì vậy?”
Vừa nhìn thấy người nọ, Triệu Yểu Nương biến sắc, vội vàng kéo Hứa Anh Ca ra phía sau, nắm chặt tay áo nàng hỏi nhỏ: “Đây là ai? Tứ ca ta đâu?”
“Ta làm sao biết được?” Hứa Anh Ca thấy nàng đến, thì đưa tay giữ lấy Tử Ải và Thanh Ngọc, mím chặt môi, xoay người bỏ đi. Trận hỗn loạn này do người nhà họ Triệu gây ra, hẳn là huynh muội nhà bọn họ cố ý dụ nàng tới đây để nói chuyện riêng. Việc này sắp xếp cũng quá mức cẩu thả, ngay cả một người sống sờ sờ trốn trên cây mà cũng không bị ai phát hiện. Nếu đã như vậy, phiền phức này cứ để bọn họ xử lý.
Không rõ kẻ kia đã nghe được bao nhiêu câu nàng và Triệu Thôi nói với nhau. May thay nàng vẫn giữ ý tứ cẩn thận, Triệu Thôi và nàng chưa từng nhắc đến chuyện tình cảm, bằng không chỉ sợ sẽ rước họa.
Triệu Yểu Nương thấy sắc mặt nàng khó coi, lại nhìn người kia ăn mặc quá mức tầm thường, liền thuận miệng phân phó bà tử: “Lôi dân đen không rõ lai lịch này trói lại, đánh cho một trận nên thân rồi giao cho quan phủ!”