Chương 8

Nhớ lại kẻ rình trộm ban nãy, Hứa Anh Ca ngập ngừng: “Không ổn lắm đâu, nghe nói trong chùa còn có khách hành hương khác. Mẫu thân ta dặn không được tùy tiện đi lại.”

“Sợ gì chứ? Chúng ta có nhiều người đi theo như vậy. Nếu ngươi không yên tâm thì để bà tử đi trước xem xét.” Triệu Yểu Nương cười tủm tỉm kéo tay nàng, rồi chạy đến thưa với Diêu thị: “Thẩm ơi, con muốn rủ Anh Ca đi xem thược dược. Chỗ đó cách đây không xa, lại yên tĩnh, có được không ạ?”

Diêu thị phe phẩy quạt, chỉ cười không đáp. Hứa Anh Ca thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dáng vẻ đoan trang nhã nhặn. Triệu Yểu Nương sốt ruột, lại đến làm nũng trước mặt Chung thị.

Nàng là con út trong nhà, ngày thường được cưng chiều nhất. Chung thị tuy không ưa nàng làm nũng, nhưng cũng không tiện làm mất mặt mẹ con Hứa gia. Bà sa sầm nét mặt, miễn cưỡng đáp: “Đi thì đi, nhưng phải mang thêm nhiều người theo. Không được tùy tiện, không được vô lễ, càng không được gây chuyện.”

Triệu Yểu Nương cười khanh khách: “Giữa thanh thiên bạch nhật, người đông như vậy vây quanh, con với Anh Ca chỉ là hai tiểu cô nương, làm gì nên chuyện?”

Diêu thị thấy Chung thị nói năng không thuận tai, bà cũng chẳng nhường, lập tức sai Thanh Ngọc và Tử Ải: “Các ngươi phải chăm sóc Nhị tiểu thư cho cẩn thận, một bước cũng không được rời!” Rồi quay sang dặn Hứa Anh Ca: “Con ra ngoài phải giữ phong thái đoan trang, không được tùy hứng nhé.”

Hứa Anh Ca ngoan ngoãn đáp: “Dạ, con sẽ vâng lời mẫu thân.”

Cuối cùng một đoàn nha hoàn và bà tử vây quanh Hứa Anh Ca cùng Triệu Yểu Nương, náo nhiệt vô cùng. Triệu Yểu Nương len lén cười cùng Hứa Anh Ca: “Nhiều người đi theo như vậy, chẳng biết là đi ngắm hoa hay đi săn hổ nữa?”

Hứa Anh Ca thầm nghĩ, vốn nàng có thể nhờ Hứa Chấp đưa mình cùng Triệu Uyển Nương thong thả dạo chơi, nhưng vì Chung thị nghiêm nghị quá mức, đành phải làm theo cách này. Chỉ cần Chung thị đừng chọc giận Diêu thị, dẫu có thực sự đi săn hổ, nàng cũng cam lòng.

Chẳng bao lâu sau, cả đoàn đến vườn thược dược bên ngoài chùa Hương Tích. Quả thật thược dược nở rộ rực rỡ như mây trời, muôn hồng nghìn tía, đua nhau khoe sắc, danh tiếng quả không ngoa. Triệu Yểu Nương thấy Hứa Anh Ca đứng bên khóm hoa, trông như một bức tranh tuyệt mỹ, liền bật cười nói: “Ngươi đẹp đến thế kia, chỉ tiếc ta không có bản lĩnh như ca ca, nếu không nhất định phải vẽ một bức cho ngươi.”

Hứa Anh Ca thấy nàng lúc nào cũng tranh thủ cơ hội nhắc đến Triệu Thôi, không khỏi thấy buồn cười, liền kéo nàng lại đứng cạnh mình, trêu: “Ta thấy ngươi muốn tìm người vẽ hộ ngươi thì có!”

Triệu Yểu Nương đỏ mặt mắng: “Ai cần người khác vẽ cho?”

Hứa Anh Ca thở dài: “Ta còn định vẽ cho ngươi một bức, ngươi đã không cần, thì thôi vậy.”

Triệu Yểu Nương lập tức vui vẻ, hạ giọng năn nỉ: “Lúc nãy ngươi bảo muốn đáp lễ ta phải không? Vậy thì vẽ cho ta một bức tranh đi.” Hứa Anh Ca tuy học vẽ không chính quy, nhưng nét vẽ lại đặc biệt tinh tế sinh động. Chỉ tiếc nàng quá lười, ít khi động bút. Nay nàng chủ động hứa hẹn, Triệu Yểu Nương đâu nỡ bỏ lỡ cơ hội.

Hứa Anh Ca nghĩ bụng, dạo này quả thật quá nhàn rỗi. Nàng cùng Triệu Yểu Nương dạo chơi ở nơi thanh tĩnh này còn hơn là ngồi nghe lời lẽ khô khan giả tạo của Chung thị, đúng là sảng khoái hơn nhiều, liền cười nói: “Giờ chưa vội, cứ ngắm hoa trước đã.”

Vừa dứt lời, đã nghe có người thấp giọng chào: “Tứ gia!”

Cả hai ngẩng đầu nhìn, thấy Triệu Thôi chậm rãi bước ra từ sau rặng hoa. Vẻ mặt hắn ngạc nhiên: “Sao hai người lại ở đây?”

“Bọn muội đi ngắm hoa.” Triệu Yểu Nương càng mừng rỡ: “Tứ ca, chẳng phải huynh đi tìm Đại ca Hứa gia sao? Sao lại đến đây?”

Triệu Thôi cười đáp: “Ta không thấy huynh ấy, lại nghe tiểu hòa thượng nói nơi này hoa nở đẹp, bèn ghé qua. Không ngờ lại gặp các muội.”

Khóe mắt hắn liếc thấy góc váy màu lục và nụ cười dịu dàng của Hứa Anh Ca, lòng ngập tràn niềm vui, nhưng vì giữ lễ, đành dời ánh mắt đi.

Hứa Anh Ca nhìn thấu màn kịch huynh muội bọn họ bày ra, nhưng không vạch trần. Nàng chỉ mỉm cười, nhã nhặn đứng sang một bên, hành lễ cùng Triệu Thôi: “Triệu Tứ ca!”

Triệu Thôi gật đầu, bước lại gần hai người, ôn hòa nói: “Nghe nói các muội cho người đem quần áo, gạo thóc đến tặng mấy hộ dân nghèo gần chùa. Bọn ta cũng có mang theo ít đồ, chỉ không biết nên đưa như thế nào mới phải. Các muội làm sao vậy?”

Rõ ràng hắn đang tìm cớ bắt chuyện, Hứa Anh Ca chỉ cười đáp: “Là đại nha hoàn bên mẫu thân ta tự mình đem đến từng nhà.”

“Vậy à? Vậy bọn ta cũng làm theo cách đó.” Triệu Thôi hỏi tiếp: “Vừa rồi hình như ta nghe các muội nói gì đó về tranh vẽ?”

Triệu Yểu Nương đáp: “Là Anh Ca hứa sẽ vẽ tranh cho muội.” Nói rồi chỉ vào khóm hoa gần đó, cười hỏi: “Tứ ca thấy muội nên tạo dáng thế nào là đẹp nhất?”

Triệu Thôi cười trêu: “Sao muội không có chút e dè gì cả, không sợ Anh Ca cười cho à? Còn không mau tránh ra?”

Triệu Yểu Nương đưa mắt đầy ẩn ý nhìn hai người, cười nói: “Nàng không phải người ngoài, muội sợ nàng cười cái gì chứ?”

Triệu Thôi nghe ra hàm ý trong lời muội muội, mặt đỏ bừng, không dám nhìn thẳng Hứa Anh Ca, song đuôi mắt lông mày đã lộ rõ tâm ý.

Hứa Anh Ca vẫn bình thản, bước tới kéo tay Triệu Yểu Nương giúp nàng tạo dáng trêu ghẹo: “Tư thế này được rồi đó.”

Triệu Yểu Nương cười to: “Ngươi lại trêu ta! Vừa rồi trước mặt mẫu thân, ta đoan trang thùy mị là thế, giờ thì bị ngươi làm lộ bản chất rồi.”