Hôm ấy, tiết trời mát mẻ, gió nhẹ, khiến lòng người khoan khoái. Chùa Hương Tích trăm năm tuổi tuy không tinh xảo bắng các hoa viên tư nhân nhưng luôn được chăm sóc chu đáo. Khắp khuôn viên, cây cối xanh tươi, được sắp xếp gọn gàng. Tuy Hứa Anh Ca đã từng đến đây vài lần, nhưng không dám tự tiện đi lại. Nàng cùng hai nha hoàn đi men theo con đường rải sỏi bên hông chùa.
Đi được một đoạn ngắn, nàng phát hiện một cái lu đá chạm khắc tinh xảo bên dưới cửa sổ của một bức tường thấp. Bên trong lu trồng hoa sen và nuôi cá chép đỏ. Hoa sen chỉ có vài chiếc lá to bằng bàn tay, còn bầy cá béo trồi lên mặt nước, tạo tiếng “bẹp bẹp” để nuốt bèo tấm, trông rất dễ thương.
Hứa Anh Ca nhất thời cảm thấy hứng thú, ngồi xổm xuống chân tường, rồi hái ít cỏ xanh còn tươi để vứt cho cá ăn. Còn Tử Ải và Thanh Ngọc ở bên cạnh vừa trêu ghẹo vừa chuyện trò nhỏ nhẹ.
Ba người chủ tớ đang vui vẻ thì chợt nghe sau bức tường thấp truyền đến một tiếng động lạ. Cả ba lập tức ngẩng đầu nhìn, thì thấy phía sau tường thấp có một nam tử trẻ tuổi, đang ghé mắt nhìn qua ô cửa sổ gắn gạch hoa. Ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía Hứa Anh Ca, chăm chú đến xuất thần.
Tử Ải và Thanh Ngọc đồng thời giật mình, không hẹn mà cùng bước lên che chắn cho Hứa Anh Ca, quát lớn: “Hạng người gì mà không biết quy củ thế kia? Không được vô lễ ngó trộm như vậy!”
Người nọ ban đầu thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, thần sắc thất thố, kế đó liền thay đổi sắc mặt, trưng ra bộ dạng kiêu ngạo khıêυ khí©h, trừng mắt khinh thường nhìn Thanh Ngọc và Tử Ải.
“Đừng nhiều lời, chúng ta trở về.” Ánh mắt Hứa Anh Ca sắc bén, chỉ thoáng liếc qua đã quan sát rõ diện mạo và y phục của người nọ.
Người kia có thân hình cao lớn, tuy chỉ khoác một tấm áo choàng vải thô màu trắng, tóc búi đơn sơ cài một cây trâm gỗ mộc mạc, nhưng khuôn mặt lại vô cùng tuấn tú, cằm vuông anh tuấn, ánh mắt có màu xám nhạt, giữa mi tâm lộ ra khí chất phi phàm, rõ ràng không giống kẻ xuất thân thường dân. Tuy vẻ ngoài có chút đơn sơ, nhưng thần thái toát ra dáng vẻ được nuông chiều từ nhỏ.
Mặc dù ánh mắt chăm chú của hắn khiến nàng bất an, nhưng nào biết đó là ai? Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, cũng chỉ là bị người ta lướt qua một cái, không mất mát gì.
Thanh Ngọc và Tử Ải tuy vẫn còn khó chịu, nhưng xưa nay không ai dám cãi lời Hứa Anh Ca. Hai nàng cũng sợ chuyện này bị làm lớn, bèn hung hăng trừng mắt liếc gã rình trộm một cái, rồi một trái một phải che chắn Hứa Anh Ca, đưa nàng về.
Hứa Anh Ca không rõ đó có phải ảo giác hay không, nhưng có một ánh mắt nào đó cứ dán chặt sau lưng nàng, rõ ràng đến mức toàn thân nàng bứt rứt khó chịu. Cơn tò mò dâng lên, nàng quyết định quay lại xem thực hư thế nào. Vừa ngoảnh mặt nhìn, nàng đã giật bắn người vì cảnh tượng kỳ dị phía sau.
Qua khung cửa sổ gắn gạch hoa, khuôn mặt kia trắng bệch như quỷ, ánh mắt sâu thẳm âm u, khiến người ta rùng mình không thoải mái. Nàng theo bản năng quay mặt né tránh, nhưng lại không cam lòng yếu thế, liền gắng quay đầu thêm lần nữa. Song chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, người kia đã biến mất, nhanh đến mức khó tin.
Thanh Ngọc và Tử Ải thấy nàng quay đầu nhìn quanh, cũng bất giác nhìn theo, nhưng chỉ thấy một bức tường thấp trơ trọi, ánh sáng nửa tối nửa sáng rọi lên lớp gạch bạc nhuốm rêu xanh, chẳng còn thấy ai cả.
Tử Ải đoán: “Người này, nếu không phải con cháu quý tộc thời tiền triều, thì chắc là khách hành hương.”
Thanh Ngọc bật cười: “Ngươi nói thừa, chẳng lẽ hắn lại là hòa thượng?”
Tử Ải lại nói: “Cũng không chừng là vị khách hành hương đang làm pháp sự cho người đã khuất đấy!”
Hứa Anh Ca đột nhiên mất hứng dạo chơi, uể oải xoay người bước đi: “Mặc kệ hắn là ai. Khi về nhớ đừng nói bậy trước mặt phu nhân.”
Diêu thị đã thức dậy, đang được Tô ma ma chải đầu và thoa dầu. Thấy Hứa Anh Ca bước vào, bà liền vẫy tay gọi nàng lại gần, đánh giá y phục và trang điểm của nàng từ trên xuống dưới, dịu dàng nói: “Vừa rồi bên ngoài có khách đến, là Triệu phu nhân, tiểu thư Triệu gia và Triệu Thôi. Họ hiện đang ở tịnh xá Phương Lan, không xa chỗ này. Con sửa soạn một chút, ta sẽ dẫn con qua bái phỏng Triệu phu nhân.”
Nếu chuyện hôn nhân này thực sự định thành, thì hai bên phải nghiêm túc chào hỏi nhau. Hứa Anh Ca cũng tỏ ra nghiêm túc, chỉnh trang cẩn thận. Diêu thị và Tô ma ma đều hài lòng, rồi cả ba cùng ra ngoài.
Tịnh xá Phương Lan, nơi Triệu gia trú tạm, cách chỗ ở của Hứa phủ chỉ một cái sân nhỏ. Ba người chưa đi được bao lâu thì đã gặp mặt.
Triệu phu nhân Chung thị có tướng mạo đầy đặn, vẻ ngoài uy nghiêm. Bà lớn hơn Diêu thị vài tuổi, xuất thân từ dòng dõi quý tộc của tiền triều, nên lễ nghi cực kỳ chuẩn mực, lấy sự am hiểu quy củ làm niềm kiêu hãnh. Bà gả cho Triệu Tư Trình, một người khéo léo giỏi mưu lược.
Lúc tân triều mới lập, thế gia quý tộc tiền triều lần lượt thất thế, chỉ có Triệu gia vẫn giữ được thanh danh, bảo toàn gia sản. Chẳng những không bị mất chức tước, mà còn khéo léo tiến cử con trai Triệu Thôi trở thành nghĩa tử của Trường Nhạc công chúa, trưởng nữ đắc sủng nhất của Thánh thượng.
Những năm gần đây, Triệu gia âm thầm xây dựng thế lực, tuy chưa đến mức hô mưa gọi gió, nhưng cũng được xem là một gia tộc ổn định bậc nhất kinh thành.