Khang Vương phi thấy vậy, không khỏi châm chọc: “Giờ mới biết sợ sao? Trước kia sao không thấy con biết sợ gì cả? Phụ thân con vẫn luôn muốn tìm cơ hội kết giao với Hứa Hành, vậy mà con lại vô cớ sỉ nhục ái nữ của người ta, chẳng phải là tự rước họa vào thân sao? Đi đi, trận đòn roi này dù sao cũng không thể tránh được. Tự mình đi còn đỡ phần nào, để người lôi đi thì chưa biết chừng một roi đã bật máu.”
Trương Nghi Chính nhịn không được thầm rủa, có người mẹ nào như mẫu thân mình, con mình bị đánh mà vẫn hả hê như thế, cứ liên tục hăm dọa. Nhưng hắn không dám nói ra, cũng chẳng dám nếm thử mùi vị của roi vọt. Cái mùi vị đó, ai từng trải qua thì chẳng còn muốn nếm lại. Hắn bèn làm bộ dáng đáng thương: “Mẫu thân, cứu con!”
“Ta không cứu được con. Việc mình gây ra, tự mình phải gánh lấy. Phụ vương tuy nghiêm khắc, nhưng là người thật lòng thương con, lẽ nào lại đánh chết con?” Khang Vương phi cứng lòng đuổi hắn ra ngoài, lại sợ hắn giữa đường trốn mất, bèn dặn dò hai đại nha đầu Thu Thật và Thu Dung: “Theo sát hầu hạ cho tốt. Nếu Tam gia có đi nhầm đường, nhớ nhắc nhở hắn cho kỹ.”
Xem ra việc xấu quả thật lan truyền khắp nơi, ngay cả mẫu thân ruột cũng không còn tin tưởng nhân phẩm của hắn. Trương Nghi Chính cười khổ, xoay người bước ra ngoài. Đi chưa được bao xa, đã gặp Nhị tẩu Vương thị dẫn theo mấy nha hoàn cùng bà tử, mang theo hộp thức ăn sơn son khắc hoa đi tới. Đoán rằng nàng đến thỉnh an Khang Vương phi, hắn liền lập tức đứng nép sang một bên, cung kính mỉm cười hành lễ.
Vương thị cũng mỉm cười đáp lễ, trong lúc vô tình đã nhìn rõ dáng vẻ chật vật của hắn, song không nói nhiều, chỉ dịu dàng nhắc nhở: “Vừa rồi Vương gia cho mời Triệu Thôi tiên sinh đến đàm luận, lại phân phó phòng bếp chuẩn bị rượu thịt. Tam đệ nếu muốn gặp Vương gia thì nên đi sớm, bằng không khi bắt đầu nghị sự thì không biết phải đợi đến bao giờ.”
Nói cách khác, lúc này tâm tình của Khang Vương còn xem như tốt, nên mau chóng nắm bắt thời cơ mà nhận lỗi. Trương Nghi Chính nghiêm túc cảm tạ Vương thị. Đợi Vương thị đi rồi, hắn lập tức trừng mắt quát hai nha hoàn đi theo phía sau: “Trở về hầu hạ Vương phi! Ta là nam nhân, các ngươi cứ bám theo như vậy, chẳng phải khiến người ta chê cười hay sao?”
Thu Thật và Thu Dung liếc nhau, đồng thời hành lễ lui xuống: “Tam gia tha mạng cho nô tỳ!”
Trương Nghi Chính nhíu mày, chỉ vào hai người họ, vẻ mặt đầy giận dữ: “Còn dám theo ta, đem ta làm trò cười thì ta ném các ngươi xuống ao cho cá ăn! Tin hay không?”
Hai nha đầu sợ đến trắng bệch mặt mày như gặp ác thú, đồng loạt lui một bước, dựa vào nhau mà nhìn hắn, đáng thương vô cùng, muốn khóc mà không dám khóc, chỉ dập đầu cầu xin: “Tam gia tha mạng cho nô tỳ!”
Trương Nghi Chính giả như không nghe thấy, ngẩng đầu bước đi. Hai nha đầu không dám về, cũng chẳng dám bám sát theo sau, chỉ rụt rè đi cách xa một đoạn. Một người đứng bên ngoài thư phòng Khang Vương chờ đợi, một người trở về báo tin.
Lúc này, Khang Vương phi đang than thở với con dâu thứ hai là Vương thị: “Ta làm sao lại sinh ra một đứa hỗn trướng như vậy? Về già còn bị thiên hạ chê cười.”
Vương thị chỉ khẽ cười: “Ai mà chẳng có lúc hồ đồ? Mấy năm gần đây, Tam gia cũng đã dần hiểu chuyện hơn rồi.”
Khang Vương phi chỉ khẽ thở dài: “Con có từng nghe lão nhị nhắc đến chuyện ở chùa Hương Tích chưa? Rốt cuộc chân tướng là gì?”
Con trai thứ hai cố ý giấu bà, còn phía đường muội Võ phu nhân cũng chỉ úp mở, chưa từng nói rõ. Nhà họ Triệu nhờ công chúa Trường Nhạc đến xin giúp, mà công chúa cũng qua loa, chỉ bảo đó là hiểu lầm, Triệu gia cũng đã nhận lỗi, ngoài ra một mực không nhắc đến.
Trên mặt Vương thị lộ rõ vẻ khó xử. Dù Tam gia có lỗi, thì từ trước đến nay vẫn là con cưng của cha mẹ chồng, nếu mọi người đều tránh đề cập, nàng cũng không tiện mở lời làm kẻ xấu.
Thấy nàng do dự, Khang Vương phi giận dữ: “Chẳng lẽ ai cũng xem ta là kẻ mù, kẻ điếc? Con cũng đừng giả vờ không biết, cứ đóng vai hiền thục mãi thì hai bên đều không vui.”
Vương thị hoảng sợ, vội quỳ xuống dập đầu: “Tức phụ chỉ sợ nói ra sẽ khiến người tức giận mà thôi.”
Khang Vương phi lạnh lùng nói: “Chính vì không nói cho ta biết mới khiến ta tức giận!”
Vương thị bất đắc dĩ, đành uyển chuyển đem tình hình thực tế nghe được từ trượng phu kể lại cho Khang Vương phi. Nói ra thì chẳng khác nào thừa nhận chính Tam gia nhà mình gây chuyện vô cớ. Khang Vương phi nghe xong liền cảm thấy nhức đầu, trầm tư hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Có ai từng gặp qua Nhị nương tử nhà họ Hứa chưa? Nàng ấy tính tình ra sao?”
Hứa phu nhân vốn ít khi lui tới, cũng chưa từng dẫn vị Nhị nương tử ấy đến phủ. Khang Vương phủ vốn là danh môn vọng tộc, không dễ gì tùy tiện lui tới nhà người, sao có thể hiểu rõ tình hình bên đó? Vương thị hạ giọng đáp: “Nếu nói ai hiểu rõ nhất, hẳn là Tam di cùng Đại nãi nãi nhà họ Võ.”
Khang Vương phi trầm ngâm chốc lát, rồi nói: “Dẫu sao người ta cũng là thân thích, không nên làm khó họ. Nhị tức phụ, con cho người đi dò hỏi kỹ càng, ta muốn nghe lời thật.”
Vương thị vâng dạ, rồi dìu Khang Vương phi uống thuốc. Thu Thật bước vào, đem chuyện vừa xảy ra bẩm báo lại một lượt: “Tam gia không cho bọn nô tỳ theo cùng, một mình đến thư phòng gặp Vương gia. Hiện nay Thu Dung đang chờ ở bên kia.”
Vừa dứt lời, đã thấy Thu Dung hớt hải chạy vào, vội vàng nói: “Vương phi, Vương gia sai người trói Tam gia lại, đóng cửa muốn dùng roi đánh!”
Khang Vương phi giật mình đứng dậy, rồi lại ngồi xuống, từ tốn uống hết thuốc, sau đó mới trấn tĩnh bước ra ngoài.