Chương 38

Tuy Khang Vương là con trai thứ tư, nhưng lại là trưởng tử đích tôn, cũng là đứa con duy nhất của chính thất Chu hậu. Dù bệ hạ hết mực kính trọng Chu hoàng hậu, cũng rất coi trọng Khang Vương, nhưng giữa một đám huynh trưởng lớn tuổi, tính tình ngang ngược, bề ngoài thì tỏ vẻ thân thiện, song trong lòng luôn ngấm ngầm đề phòng người em nhỏ tuổi, thì cảnh ngộ của Khang Vương quả thực cô thế, đơn độc. Nhắc đến chuyện con dâu trưởng xuất thân từ Lý gia, trong lòng Khang Vương phi lại dấy lên một tầng lo lắng khác.

Đại Hoa lập quốc mới hơn mười năm, vẫn còn không ít huân quý tiền triều nắm binh quyền trong tay, không chịu quy phục Trương thị của triều Đại Hoa. Bề ngoài tuy họ xưng thần, nhưng trong lòng vẫn hướng về tiền triều, dù dòng dõi hoàng thất Hoàng thị nay gần như đã tuyệt tự.

Trong số đó, thế lực mạnh nhất là Tấn Vương Hoàng Mật. Thế lực mạnh thứ hai, vốn cũng xuất thân là tiết độ sứ tiền triều như Tấn vương, là Lương Vương Lý Thông. Tuy Lý Thông ngoài mặt quy phục Đại Hoa, được sách phong đàng hoàng, lại còn gả trưởng nữ vào Khang Vương phủ làm Thế tử phi, nhưng thực chất vùng Tây Bắc do ông ta cai quản chẳng khác nào một quốc gia riêng biệt. Quân sự, chính sự, thuế má đều độc lập, không chịu sự chi phối của triều đình. Lý Thông chẳng khác gì một vị thổ hoàng đế, kiêu ngạo ngang ngược, khó lòng chế ngự.

Có thông gia như thế, đúng là một chỗ dựa lớn, nhưng cũng là mầm họa không nhỏ. Khang Vương phi xoa trán, giọng trầm thấp: “Con đã hiểu rõ rồi, vậy đừng tái phạm sai lầm nữa.”

Trương Nghi Chính trầm mặc chốc lát, kiên quyết đáp: “Mẫu phi yên tâm, thần nhi sẽ không phạm phải lỗi ấy nữa.”

Giờ phút này trông hắn thật giống như đứa trẻ hiểu chuyện, biết lễ nghĩa của mấy năm trước. Vậy mà trước đó, vì sao hắn lại làm chuyện hồ đồ như vậy? Khang Vương phi nhìn thẳng vào hắn, thấp giọng hỏi: “Bây giờ không có người ngoài, con nói thật cho ta biết, vì cớ gì lại vô lễ với nàng ta như vậy? Là do Hứa gia đắc tội với con sao?”

Trương Nghi Chính không đáp, chỉ thấy mí mắt giật liên hồi hai cái.

Khang Vương phi lại hỏi: “Hay là Triệu Thôi làm phật ý con?”

Trương Nghi Chính ngẩng đầu cười: “Không phải là bọn họ đắc tội con thì là gì nữa? Con chẳng qua thấy nàng kia diện mạo cũng coi như ưa nhìn, liền lỡ nhìn nhiều một chút. Con chưa từng buông lời không phải, càng chưa có hành động nào thất lễ. Đáng giận Hứa gia nuôi bọn nô tài hỗn xược, cứ một lời lại gọi con là đồ lưu manh, hai lời lại mắng tiểu tặc. Nàng kia...”

Hắn dừng lại chốc lát, cười khinh miệt: “...cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì. Nàng và Thôi gia đã đính hôn nhiều năm, vậy mà năm ngoái chỉ vì sợ bị liên lụy nên mới từ hôn. Vị hôn phu kia vừa mất chưa được nửa năm, nàng đã vụиɠ ŧяộʍ gặp gỡ Triệu Thôi, bàn chuyện hôn nhân. Ấy vậy mà còn làm ra bộ dáng tam trinh cửu tiết, con chỉ lỡ lời nói vài câu liền gây ra sóng gió. Ai ngờ nhà họ liền nổi trận lôi đình, kêu đánh đòi gϊếŧ. Đáng hận nhất là Triệu Thôi, rõ ràng đã nhận ra con, lại cố tình tránh mặt, cho người khác ra tay đánh con cho hả giận, đánh chán rồi mới ra giả bộ nói là hiểu lầm. Con sao có thể nuốt trôi cơn giận này chứ?”

Khang Vương phi bất giác cau mày. Tuy bà chưa từng gặp Hứa Anh Ca, nhưng đã từng gặp Hứa Hạnh Ca và Diêu thị, nhất là thường xuyên tiếp xúc với Hứa Hạnh Ca. Mẹ con họ đều là người đoan trang lễ độ, bà khó lòng tin Hứa gia lại dạy dỗ ra một nữ nhi như lời Trương Nghi Chính nói.

Còn về Triệu Thôi, tuy chưa từng gặp mặt, nhưng bà biết hắn là nghĩa tử của Trường Nhạc công chúa và cũng là môn sinh đắc ý của Hứa Hành. Nghĩ đến việc bọn trẻ gặp nhau rồi trò chuyện đôi ba câu cũng là điều dễ hiểu. Trương Nghi Chính thì lại một mực nói người ta có hành vi bất chính, nhưng lại chẳng đưa ra được lý do xác đáng.

Bà nghi hoặc liếc nhìn Trương Nghi Chính, thấy vẻ mặt hắn đầy phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi như thể đối phương là kẻ thù gϊếŧ cha không bằng. Chỉ là bị xem thường rồi ăn vài câu chửi rủa, dù lúc đó có tức giận, cũng đâu đến nỗi hận sâu khó giải.

Muốn nói là vì bị đánh, thì với tác phong nhã nhặn, lễ nghĩa của Triệu gia, bà dám chắc Triệu Thôi tuyệt đối sẽ không dám ra tay khi biết rõ thân phận hoàng tôn của con mình. Bà đã nghĩ được như vậy, Trương Nghi Chính lẽ nào lại không hiểu? Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng liền có vài phần tỏ tường, liền dịu giọng khuyên bảo: “Tiểu Tam Nhi, trước kia con tuy có đôi phần bất hiếu, nhưng ta vẫn nghĩ con là người thông minh. Chuyện này con lại hồ đồ mất rồi. Huống hồ là việc lui hôn, người kia đã mất, góa phụ muốn tái giá thì đã làm sao? Can hệ gì đến con chứ?”

Trương Nghi Chính cụp mắt, không nói một lời.

Khang Vương phi lại dịu giọng khuyên nhủ: “Chúng ta tuy là gia đình phú quý, nhưng cũng không thể muốn gì được nấy. Con đừng tùy hứng, để phụ mẫu bị vạ lây. Con có biết lần này con đột nhiên mất tích, phụ thân cùng ta lo lắng đến nhường nào không? Ai nấy đều tưởng rằng con lại bị những kẻ đó hãm hại...”

Trương Nghi Chính trầm mặc hồi lâu, mang tâm trạng phiền muộn cúi đầu, chậm rãi thở ra một hơi: “Nhi tử khắc ghi trong lòng.”

Chuyện đến nước này, cũng chỉ có thể nói đến như vậy. Khang Vương phi nhìn trời, liền lên tiếng sai người: “Đi hỏi xem Vương gia đã trở về hay chưa.”

Khúc ma ma dường như sớm đã hiểu ý, vừa định mở miệng thì bên ngoài màn có người báo vào: “Bẩm Vương phi, Vương gia đã trở về được chừng nửa khắc.”

Khang Vương phi liền quay sang dặn dò nhi tử: “Vậy thì mau đi nhận lỗi với phụ thân.”

Trương Nghi Chính lai nghĩ đến việc Khang Vương Trương Hữu Huấn dù luôn hòa nhã với người ngoài, nhưng chưa từng từ ái, ôn hòa khi đối mặt với hắn. Gương mặt ông lúc nào cũng lạnh như tiền, ánh mắt sắc bén tựa như muốn nhìn thấu tâm can. Trương Nghi Chính vừa nghĩ tới đã thấy e dè, trên mặt liền lộ rõ vài phần không tình nguyện.