Chương 23

Võ Tiến cảm thấy như mình đang đối diện ánh mắt sói lang, không khỏi rùng mình, nhưng dù sao cũng từng ra trận, liếʍ máu trên lưỡi đao mà sống, hắn lập tức trừng mắt nhìn lại, không lùi nửa bước, chậm rãi nói: “Ta biết, nay chúng ta đã trưởng thành, phụ thân ta chỉ là nhị phẩm, còn phụ thân ngài là Thân Vương. Ta là một tiểu quan ngũ phẩm, còn ngài là hoàng tôn kim chi ngọc diệp. Thân phận khác biệt một trời một vực. Ngài khinh ta, cũng không có gì lạ.”

Theo kinh nghiệm trước kia, Trương Nghi Chính tuy ngang ngược nhưng không thích nghe mấy lời như vậy, chỉ cần hắn nói mấy câu này, Trương Nghi Chính thường sẽ nổi giận rồi bỏ qua mọi chuyện. Sau đó hai bên lại cùng nhau uống rượu, mọi tức giận tiêu tan.

Nhưng lần này Trương Nghi Chính chỉ nhìn hắn chằm chằm, không nói một lời, không nhúc nhích.

Thời gian lâu dần, Võ Tiến cũng thấy chột dạ, đành nhắm mắt lui một bước, hạ giọng: “Nếu vừa rồi ta có chỗ nào lỡ lời, mong Tam gia đừng chấp nhặt.”

Trương Nghi Chính cất giọng trầm thấp: “Huynh nói đúng, nay chúng ta đã lớn, không giống như xưa nữa, đó là sự thật. Huynh cảm thấy ta khinh huynh, thì cứ coi là vậy. Nhưng ta chỉ ghét họ Triệu kia. Nếu huynh thật sự coi trọng tình nghĩa giữa chúng ta, hãy khuyên nhạc gia huynh đừng kết thân với loại người xảo trá âm hiểm ấy, như vậy mới không khó xử.”

Nói rồi, hắn phất tay áo, xoay người bỏ đi.

Võ Tiến đứng lặng một hồi lâu, thở dài nhìn bóng lưng Trương Nghi Chính. Quả nhiên, nay đã khác xưa.

Đang định xoay người rời đi, chợt thấy Chu Quý, thị vệ thân cận của Trương Nghi Chính, quay trở lại, nói: “Võ tướng quân, Tam gia nhà ta sai tiểu nhân nhắn lại vài lời.”

Võ Tiến lập tức tập trung tinh thần: “Mời nói!”

Chu Quý đáp: “Tam gia nói, thỉnh ngài đừng tiếp tục tra xét việc mấy ngày nay Tam gia đã làm. Ngài ấy đến chùa Hương Tích để mời cao tăng làm pháp sự siêu độ vong linh. Trước kia Tam gia mắc bệnh, thường thấy oan hồn, từng phát nguyện chỉ cần khỏi bệnh sẽ làm lễ tạ. Nay là ngài ấy thực hiện lời hứa. Nếu ngài còn thắc mắc điều gì, cứ trực tiếp hỏi Tam gia là được.”

Trương gia, ngoài Hoàng hậu Chu thị ra, lại còn có người thiện tâm như thế sao? Một lý do đường hoàng như vậy, sao lại phải lén lút hành sự? Võ Tiến không tin, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Phiền ngươi chuyển lời tới Tam gia, ta làm việc là phụng lệnh Nhị gia, không phải cố ý mạo phạm.”

Dứt lời, hắn để Chu Quý rời đi, bản thân cũng không tiếp tục truy xét chuyện của Trương Nghi Chính nữa.

Trong tịnh xá tốt nhất của chùa Hương Tích, Trương Nghi Chính ngả người trên ghế nằm bọc vải trắng, mắt khép hờ, mệt mỏi hỏi: “Người đều đi cả rồi?”

Chu Quý cung kính đáp: “Đã đi cả rồi.”

Trương Nghi Chính lại hỏi: “Võ Tiến nói là phụng mệnh Nhị gia, còn nói gì khác không?”

Chu Quý lắc đầu: “Không nói thêm gì nữa.”

Trương Nghi Chính trầm mặc hồi lâu, rồi phất tay bảo lui.

Từ sau khi Tam gia khỏi bệnh, người hầu hạ bên cạnh đã thay đổi không ít lượt, chẳng mấy ai được hắn coi trọng hay thân cận thật lòng. Nếu muốn được hắn chú ý, thì đây chính là cơ hội không thể tốt hơn. Chu Quý mang tâm tư muốn lấy lòng, không rời đi theo lệnh mà trái lại, bắt đầu bày mưu tính kế: “Tam gia, chẳng lẽ chuyện này cứ để yên vậy sao? Chi bằng để tiểu nhân nghĩ cách giúp ngài xả cơn giận này!”

Trương Nghi Chính mở mắt, trầm lặng nhìn Chu Quý, trong mắt ánh lên tia u ám khó đoán. Nhìn một lúc, hắn mới khẽ cười, hỏi: “Chu Quý, ta nhớ ngươi có quan hệ với Hoàng tổ mẫu, đúng không?”

Khi Kim Thượng cưới Chu hậu, người đã có vài thϊếp thất và mấy đứa con. Trong số đó, Khang Vương, phụ thân Trương Nghi Chính, là đích tử do Chu hậu sinh ra. Vì vậy, người nhà của gia tộc Chu hậu đều được đãi ngộ khác biệt. Nghe Tam gia hỏi thế, Chu Quý liền mừng rỡ, biết bản thân được để ý, vội đáp: “Tam gia có trí nhớ thật tốt. Tổ tiên tiểu nhân thực sự cùng một chi với Hoàng hậu nương nương, mấy đời trước vốn là một nhà.”

Thấy Trương Nghi Chính cười mà như không cười, hắn chợt nhận ra mình lỡ lời, vội vàng quỳ xuống dập đầu liên tục: “Tiểu nhân nói bậy, xin Tam gia tha tội!”

Trương Nghi Chính thản nhiên nói: “Có gì mà nói bậy? Có thì là có, không thì là không. Nếu ngươi không đáng tin, phụ vương cũng sẽ không điều ngươi đến hầu bên ta.”

Chu Quý dập đầu nói lớn: “Tam gia anh minh! Tiểu nhân một lòng trung thành với Vương gia, Vương phi và Tam gia, có thể chứng giám với nhật nguyệt.”

Trương Nghi Chính khẽ xoa trán, giọng lười biếng: “Được rồi, lui xuống đi. Cứ tạm tha cho họ Triệu kia. Làm việc cho tốt, về sau ta sẽ có lúc cần dùng đến ngươi. Giờ thì đừng thêm phiền toái cho ta, nghe rõ chưa?”

Chu Quý mừng rỡ lui xuống: “Tuân lệnh tam gia.”

Trương Nghi Chính ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mông lung, lặng lẽ nhìn mây trôi trên bầu trời. Hồi lâu sau, hắn khẽ cười lạnh, phất tay quét rơi cả ấm trà và chén trà xuống đất.