Hứa Phù nhìn Triệu Thôi, chậm rãi nói: “Thật ra, điều kiện ta đề ra chẳng có gì phức tạp. Thứ nhất, đệ không được nạp thϊếp. Nếu thật sự phải nạp, thì chỉ khi nào nàng đã bốn mươi tuổi mà vẫn chưa sinh được con trai mới được tính đến, hoặc cũng phải được nàng cam tâm tình nguyện chấp thuận.”
“Thứ hai, không được để nàng bị ức hϊếp. Nếu có ai bắt nạt nàng, đệ phải hết lòng bảo vệ, đừng để nàng đau lòng. Dĩ nhiên, điều này là trong trường hợp nàng không có lỗi. Nếu nàng làm điều sai trái, ngay cả ta, huynh trưởng của nàng, cũng không dung thứ.”
“Thứ ba, đệ phải quên chuyện quá khứ, đừng nghi kỵ nàng còn vương vấn người cũ hay không. Không phải ta quá lời, nhưng muội muội là người trọng tình, hiểu lý lẽ. Nếu đệ thật tâm thật ý đối đãi, nàng sẽ không phụ lòng đệ. Dẫu có phải ăn rau dưa đạm bạc, nàng cũng cam lòng theo đệ đến cuối đời.”
Nói xong, hắn mỉm cười: “Nếu đệ thấy những điều ấy quá khắt khe, ta cũng chẳng trách đệ. Đệ không cần vội trả lời, cứ suy nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
Triệu Thôi hạ giọng nói: “Ta đã suy nghĩ kỹ nhiều năm, không cần do dự gì, ta đồng ý.”
Hứa Phù khẽ mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt như đang dò xét, tựa hồ muốn tìm kiếm chút do dự hay không cam tâm trên gương mặt ấy. Thấy Triệu Thôi không nao núng, hắn bật cười, giọng đầy vui vẻ: “Chỉ cần đệ làm được như vậy, dượng ắt sẽ hài lòng mà gật đầu chấp thuận.”
Hứa gia vốn nổi tiếng gia phong nghiêm ngặt, trừ khi con dâu không thể sinh con nối dõi, tuyệt đối không cho phép nạp thϊếp. Đối với con rể, họ cũng một lòng kỳ vọng tương tự, đã cưới con gái Hứa gia thì suốt đời không được đem thê thϊếp vào cửa. Nếu Triệu Thôi có thể giữ trọn lễ nghi ấy, ắt sẽ được Hứa Hành coi trọng.
Triệu Thôi nghiêm túc lặp lại: “Ta thật lòng với Anh Ca.”
“Nếu đã quyết định, vậy đệ hãy chọn ngày lành đến cửa cầu hôn.” Hứa Phù yên lòng vì đã thu xếp xong chuyện lớn, liền nói tiếp: “Mấy ngày trước ta nhận được tin, có người đang âm thầm tiếp tế cho người nhà Thôi gia.”
Triệu Thôi cau mày: “Phải điều tra rõ tận gốc, sau đó...” Hắn vung tay chém mạnh xuống bàn.
Hứa Phù hạ giọng: “Truy xét nguồn cơn là điều tất yếu, chí ít cũng phải biết rõ ràng là kẻ nào, vì cớ gì mà làm chuyện này. Không thể để đến khi tai họa giáng xuống mới trở tay thì không kịp. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc! Nhưng nếu không tìm được lý do và thời cơ thích hợp, e rằng dượng sẽ không đồng ý. Huống hồ, Hứa Anh Ca mà biết chuyện cũng chẳng hay ho gì.”
Nghĩ đến chuyện đã qua, nhất thời cả hai đều lặng thinh, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi hương thơm cỏ cây ngan ngát giữa màu xanh biếc trầm mặc.
Chùa Hương Tích là ngôi chùa cổ trăm năm, căn cơ vững vàng, linh khí dồi dào, ngay cả cây cỏ nơi đây cũng có vẻ linh tú khác thường, khiến người ta ngắm nhìn quên cả tục niệm. Hứa Anh Ca dẫn hai nha hoàn thong thả dạo bước, tai nghe tiếng tụng kinh từ xa vọng lại, mắt ngắm mây trắng trời xanh, hoa nở lá biếc, lòng dần an yên.
Cũng bởi bị nàng ảnh hưởng, Thanh Ngọc và Tử Ải cũng thấy nhẹ nhõm, nhỏ giọng trò chuyện cùng nàng. Chủ tớ đang vui vẻ, chợt nghe thấy tiếng quát hung dữ từ xa vọng lại: “Bảo các ngươi đi nhanh lên, không nghe thấy à?”
Dù còn cách một đoạn, ba người vẫn nghe rõ, đó chính là giọng Trương Nghi Chính. Hứa Anh Ca quan sát địa thế phía trước, dưới chân là con đường lát đá xanh uốn lượn, hai bên là vài cây tùng bách cổ thụ xanh um, phía xa có một gian nhà. Âm thanh kia từ sau gian nhà ấy truyền đến, đoán chừng Trương Nghi Chính đang đi về phía đó, cũng là nơi Triệu Thôi đang ở.
Hứa Anh Ca thấp giọng dặn Thanh Ngọc: “Nhanh về báo với Triệu Tứ gia, nói Tam gia phủ Khang Vương đang đến tìm.” Thanh Ngọc lĩnh mệnh đi ngay, nàng thì kéo Tử Ải nép sau một gốc bách thụ, chờ đoàn người kia đi qua.
Trương Nghi Chính ngồi trên kiệu, thân mình hơi nghiêng về phía trước, nét mặt đầy phẫn nộ và bực bội, trông như sắp không kiềm chế nổi cơn giận. Hai kẻ khiêng kiệu mặt mày xám xịt, ra sức tỏ vẻ gấp gáp, song lại không dám đi quá nhanh. Bởi nếu không cẩn thận khiến vị bảo bối này chao đảo hay ngã lăn, thì hậu quả còn nặng nề hơn bị mắng đôi ba câu. Thành ra, tuy Trương Nghi Chính mắng mỏ om sòm, song hành trình cũng chẳng nhanh được là bao.
Hứa Anh Ca nấp sau thân cây, nhìn rõ mọi chuyện, không khỏi thầm kinh ngạc. Trước đây mỗi lần nàng thấy hắn, tuy đám hạ nhân không ai khiến hắn vui vẻ, nhưng cũng chưa từng thấy hắn nổi giận dữ dội đến thế với họ. Nay lại là chuyện gì? Diêu thị cùng mọi người tuyệt đối không thể vô cớ đắc tội với hắn. Chẳng lẽ hắn lại đột nhiên nhớ đến chuyện của Triệu Thôi mà sinh giận?
Nếu quả thực là vậy, thì người này đúng là kẻ mang chứng nóng nảy thất thường, tính khí chẳng khác nào bệnh nhân tâm thần.