Võ Tiến đáp: “Thuở nhỏ, hắn vốn là đứa nóng nảy nhưng trọng chữ tín. Một lời đã hứa coi như vàng đá, nói ra là nhất định sẽ làm, mà cũng rất nể mặt con. Vương gia và Vương phi cũng nói vậy. Nhưng từ sau trận bạo bệnh, hắn trở nên ít lời, tính khí thất thường khó đoán. Đến cả Vương phi cũng không nắm rõ tâm ý hắn. Dẫu vậy, nếu muốn lay chuyển, vẫn nên bắt đầu từ phía Vương phi. Dù sao cũng là lời nói của mẹ ruột, hy vọng hắn còn chịu lắng nghe.”
Diêu thị thở dài: “Ta chỉ lo sau chuyện này, hắn sẽ không chịu buông tha cho Nhị nương, cũng chẳng bỏ qua cho Triệu Thôi. Nhát dao hôm qua ra tay quá ác, Triệu Thôi nói nếu không kịp phản ứng và không có người ở cạnh, e rằng đã mất nửa mạng. Giờ chúng ta vừa muốn kết thân với nhà họ Triệu, vừa phải giữ thể diện, lại càng phải thận trọng từng bước.”
Võ Tiến nghiêm giọng: “Xin nhạc mẫu yên tâm, con rể nhất định sẽ dốc toàn lực. Nghe Nhị nương kể, có lẽ trước kia nàng vô tình làm gì đó khiến hắn phật ý. Việc này phải điều tra cho rõ.”
Diêu thị gật đầu, nhờ vả: “Vậy chuyện này làm phiền con. Chúng ta mới xích mích với hắn, nếu lại điều tra riêng thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Con thân thiết hơn, dễ dò la hơn.”
Võ Tiến sảng khoái nhận lời, lập tức sắp xếp người làm việc.
Hứa Anh Ca rời khỏi thiên điện, men theo lối nhỏ đi vội mấy bước đã thấy Hứa Phù vẫn đứng chờ bên đường. Nàng mỉm cười tiến tới: “Ngũ ca đợi có sốt ruột không?”
Hứa Phù đáp: “Ta không vội.” Thấy nàng chạy đến, hơi thở còn gấp gáp, hắn nhíu mày nói: “Chạy gì chứ? Ta có đi đâu mà phải vội.”
Tử Ải định lên tiếng giải thích là để tránh gã hung thần kia, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Hứa Anh Ca ngăn lại: “Ngũ ca không biết đấy thôi, ở chùa này muội đâu dám đi lung tung. Vừa thấy hơi khó chịu, nên tiện thể vận động một chút cho khoẻ người.”
Hứa Phù làu bàu: “Muội thì lúc nào cũng nghĩ ra được lý do chính đáng. Tuổi không còn nhỏ, bớt hấp tấp đi kẻo người ta cười cho.”
Hứa Anh Ca cười lém lỉnh: “Vậy lần sau, khi không ai nhìn thì muội mới chạy.”
Hứa Phù không khỏi nhíu mày, rồi lại bật cười khi thấy ánh mắt nàng linh hoạt, thần sắc rạng rỡ: “Muội đó, luôn cố tình trêu ta giận.”
“Ơ kìa, ta mà trêu ca sao? Rõ ràng ca đang cười mà.” Hứa Anh Ca thấy tâm trạng ca ca tốt lên, lòng nàng cũng vui theo. Bao phiền muộn vì gả điên kia đều tan biến.
“Nào, ta dẫn ca đi gặp Triệu Tứ ca.”
Hôm nay Hứa gia làm pháp sự, lại thêm sự có mặt của Trương Nghi Chính, nên nhà chùa đã sớm mời khách lạ rời đi, tăng nhân cũng bị hạn chế đi lại, khắp nơi vô cùng yên tĩnh. Hứa Phù thấy không có ai khác, liền để nàng dẫn đường.
Huynh muội vừa cười nói vừa đi đến tịnh xá, Triệu Thôi đã được tin chạy ra đón. Từ xa thấy họ, hắn liền cười tươi như hoa: “Ngũ ca, ta chờ huynh lâu rồi!”
Hứa Phù thấy hắn tuy ăn vận chỉnh tề, nói cười có vẻ ung dung, nhưng sắc môi nhợt nhạt, quầng thâm dưới mắt hiện rõ. Nghĩ đến việc này tuy phần nào do hắn hành xử tùy tiện mà ra, nhưng rốt cuộc cũng đã chịu không ít thiệt thòi, Hứa Phù bèn gác lại bực dọc trong lòng, bước lên an ủi: “Thân còn đang bị thương, lại thức trắng một đêm, sao không nghỉ ngơi mà còn chạy ra đây làm gì? Mau vào trong nằm nghỉ đi.”
Nói rồi quay sang dặn Hứa Anh Ca: “Muội về trước đi.”
“Không sao đâu, thân thể ta vốn khoẻ. Kim sang dược mà Nhị muội muội đưa tới thật tốt, vừa bôi lên là cầm máu, đã không còn đáng ngại.”
Triệu Thôi nhìn Hứa Anh Ca, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ. Hắn muốn mời nàng vào trong ngồi, nhưng hiểu rõ lúc này chưa hợp lễ, dù hai nhà đã có ý định kết thân thì vẫn nên giữ gìn khuôn phép, tránh điều tiếng. Chỉ là trong lòng không nỡ, ánh mắt không giấu được vẻ luyến tiếc.
Thấy rõ thần sắc của Triệu Thôi, Hứa Phù càng thấy hài lòng. Hôn sự này xem ra không phải lựa chọn tệ. Thế nhưng lúc này, hắn càng coi trọng thanh danh của muội mình. Thấy nàng vẫn chưa rời đi, liền nghiêm giọng: “Còn không mau đi?”
Hứa Anh Ca nhìn Triệu Thôi cười nhẹ, không nói gì, cúi đầu thi lễ rồi chậm rãi rời đi.
Triệu Thôi hít sâu, tinh thần phấn chấn đón Hứa Phù vào trong, phân phó người canh cửa, rồi trịnh trọng thi lễ: “Ngũ ca, chuyện này ta xin nhận lỗi với huynh.”
Hứa Phù nhàn nhạt nói: “Chuyện cũ không cần nhắc lại, ai mà chẳng có lúc hồ đồ? Nhưng chỉ được một lần này thôi, không có lần sau. Nếu đệ thật lòng muốn cưới Anh Ca, càng phải vì nàng mà chu toàn mọi sự. Nếu không, người nhà đệ sẽ đối đãi nàng ra sao?”
“Ngũ ca nói rất đúng. Là ta hành xử bốc đồng.” Triệu Thôi lập tức cúi đầu nhận lỗi, dáng vẻ chân thành. Đến khi nghe Hứa Phù nói đến đoạn sau, lòng hắn rộn ràng vui sướиɠ: “Ngũ ca... ý huynh là đồng ý rồi ư?”
Hứa Phù khẽ cười: “Phải! Nhưng tình cảnh nhà ta thế nào, đệ hẳn rõ. Việc này cần đặt ra ba điều kiện trước. Nếu đệ đồng ý, chuyện hôn sự sẽ tính tiếp. Còn nếu không, ta cũng không trách gì, tiếp tục xem nhau như bằng hữu.”
Không rõ Hứa Phù định đưa ra những điều kiện nghiêm ngặt thế nào? Hoàn toàn khác với vẻ tùy hứng của Hứa Anh Ca, Hứa Phù là người trầm ổn, cẩn trọng, thậm chí có phần cứng rắn lạnh lùng, không dễ đối phó.
Triệu Thôi trong lòng bồn chồn, nhưng không muốn lùi bước, uổng phí bao tâm huyết đã bỏ ra vì ngày hôm nay. Huống hồ, nếu để Hứa Anh Ca rơi vào tay kẻ khác, y tuyệt đối không cam lòng. Nghĩ vậy, y liền siết chặt tay, ngẩng đầu nói: “Ngũ ca chỉ cần nói ra, điều gì trong khả năng của tiểu đệ, nhất định không chối từ.”