Hứa Anh Ca xưa nay vốn dạn dĩ. Nàng vờ như không thấy thái độ ngạo mạn của Trương Nghi Chính, mà bình thản mỉm cười thi lễ: “Chuyện này tất nhiên chỉ là hiểu lầm. Nữ tử vốn nhút nhát, yếu bóng vía, gặp chuyện bất ngờ dễ hoảng loạn, la hét thất thố cũng là lẽ thường. Nếu tiểu nữ có chỗ nào vô lễ hay sơ suất, xin Tam gia rộng lòng bỏ quá, tiểu nữ xin cúi đầu nhận lỗi.”
Hiểu lầm thì cứ để là hiểu lầm, nàng cũng chẳng muốn mang tiếng bị kẻ ngang ngược này trêu đùa, tổn hại thanh danh. Nếu hắn chịu bỏ qua thì càng hay, còn không, nàng cũng không ngại hạ mình giữ đủ lễ nghi, chẳng thiệt gì. Cố tranh một câu hơn thua, chưa chắc đã được lợi, ngược lại còn dễ chuốc hoạ vào thân.
Diêu thị cũng bước lên hòa giải, dịu giọng nói: “Xin Tam gia rộng lòng tha thứ, con bé còn nhỏ, lại ít khi ra ngoài, gặp chuyện lớn dễ thất kinh. Đã là hiểu lầm, chỉ cần nói rõ thì cũng là xong chuyện.”
Trương Nghi Chính hơi nhướng mày, đang định lên tiếng thì chợt một giọng nói khác vang lên: “Thật náo nhiệt!”
Tiếp đó, một thanh niên cao lớn, mặc áo lụa dài, mang giày bó màu đen, dáng vẻ uy nghi, mỉm cười bước vào. Chính là Định Viễn tướng quân Võ Tiến, trưởng tử của Trấn quân Tướng quân phủ, trượng phu của Hứa Hạnh Ca.
Sau khi hành lễ với mọi người, hắn vờ như không nhận ra bầu không khí căng thẳng trong điện, cười thân mật với Trương Nghi Chính: “Tam gia, ta chỉ mới quay đi chốc lát đã chẳng thấy bóng dáng ngài đâu.”
Hai người vốn là biểu huynh đệ, bình thường quan hệ cũng khá thân thiết. Tuy hôm qua Trương Nghi Chính có phần không nể mặt, nhưng lần này Võ Tiến đến với ý hòa giải. May mắn thay, Trương Nghi Chính chỉ trầm mặc một lúc rồi thuận thế dịu giọng, nhàn nhạt cười: “Võ Đại ca hiểu tính ta chẳng quen ngồi yên một chỗ. Nghe nói Hứa phủ đang làm pháp sự siêu độ, ta tò mò nên ghé qua xem cho biết.”
Hắn nhanh chóng thay đổi sắc mặt, quay sang hỏi Diêu thị: “Hứa phu nhân, ta không giỏi ăn nói, nếu có gì thất lễ xin thứ lỗi. Không rõ trong phủ đang siêu độ cho ai? Vừa rồi ta nhìn qua mà không thấy bài vị, có vẻ không được ổn lắm nhỉ?”
Diêu thị lập tức trao ánh mắt ra hiệu cho Hứa Anh Ca mau rời đi, đồng thời vẫn giữ nụ cười đáp lời: “Tam gia không quen biết đâu, đều là thân quyến của ta, thất lạc trong loạn thế từ lâu. Người mất cũng không ít, có người đến tên tuổi, dung mạo ta còn chẳng nhớ rõ. Chỉ là chút lòng thành, mong các vong linh thấu hiểu, không chấp nhặt.”
“Quả nhiên Hứa phu nhân từ tâm như lời đồn.”
Ánh mắt Trương Nghi Chính dừng lại nơi cửa điện, bắt gặp Hứa Anh Ca đang cùng Tử Ải và Thanh Ngọc bước qua bậc cửa, dáng người thoăn thoắt như thỏ, chớp mắt đã khuất bóng. Sắc mặt hắn lập tức sa sầm, bực dọc kéo cổ áo.
Gió nhẹ thoảng qua, nắng sớm rực rỡ, tiếng kinh kệ vang đều. Những người xung quanh đều cảm nhận rõ sự cáu kỉnh nơi hắn. Diêu thị tinh ý nhìn sắc mặt, thấy hắn rũ mi giấu ánh mắt, không đoán rõ tâm trạng, liền âm thầm ra hiệu cho Võ Tiến.
Võ Tiến hiểu ý, cười hỏi: “Tam gia trước đây từng đến chùa Hương Tích này chưa?”
Trương Nghi Chính không đáp, như thể không nghe thấy.
Hứa Chấp cảm thấy người này ngạo mạn, vô lễ đến đáng giận. Võ Tiến vẫn kiên nhẫn, lại hỏi thêm một lần.
Trương Nghi Chính như bừng tỉnh, đáp: “Đã từng, trước kia ta từng cùng mẫu phi tới.”
Võ Tiến nói: “Vậy chắc khi ấy ngài chưa kịp ngắm kỹ những chỗ thú vị. Hôm nay trời quang, chùa lại vắng, ta đưa ngài đi dạo một vòng, khi về còn có chuyện kể lại với Vương phi, để người vui lòng.”
Trương Nghi Chính cười nhạo: “Võ đại ca là sợ ta gây phiền toái cho nhạc mẫu và anh em bên vợ chứ gì?”
Võ Tiến không giận, vẫn thản nhiên: “Tam gia nói gì thế? Nếu không muốn đi dạo, ở lại đây cùng Đại cữu ta trò chuyện cũng được. Đại cữu đọc nhiều thi thư, có kiến thức uyên thâm.”
Trương Nghi Chính hờ hững vỗ tay vịn kiệu, nói: “Ta chỉ là kẻ thô lỗ, đâu hiểu mấy chuyện văn nhã.” Rồi quay sang hạ nhân: “Đi thôi!”
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Diêu thị tươi cười, dẫn người tiễn hắn ra cửa. Võ Tiến cũng vội đi theo: “Mời sang bên này!”
Trương Nghi Chính bóp trán, nói: “Võ Đại ca có việc thì đi trước, ta tự đi dạo một lát.”
Võ Tiến không tiện cưỡng ép, đành để hắn rời đi, nhưng vẫn dặn tâm phúc theo sát, có động tĩnh gì lập tức báo lại. Đợi hắn khuất bóng, Võ Tiến mới quay về thiên điện, tiếp tục trò chuyện với Diêu thị.
Diêu thị liền hỏi Võ Tiến: “Tử Khiêm, trước nay con và hắn quan hệ thế nào?”
Võ Tiến đáp: “Không thân cũng chẳng xa, coi như là hoà khí.”
Diêu thị trầm giọng: “Với hiểu biết của con, thấy tính tình người này ra sao? Việc vừa rồi liệu hắn có tiếp tục gây sóng gió nữa không?”