Diêu thị nói: “Không chịu đựng thì còn làm gì được? Ở dưới mái hiên nhà người, làm sao dám không cúi đầu. Hôm qua người của Triệu Thôi đánh hắn một trận, bất kể thế nào cũng phải cho hắn xả cơn giận này.”
Hứa Phù cau mày, nói: “Thằng nhãi đó thật quá đáng!” Rồi hỏi Hứa Chấp: “Hắn là gì của đại ca vậy?”
Hứa Chấp cười khổ: “Tuy chẳng thân thiết gì, nhưng cũng có chút dây mơ rễ má.”
Người này quả thật là nhân vật khó đối phó. Dù miệng nói không sợ, nhưng ai nấy đều thầm lo lắng ít nhiều. Diêu thị bóp trán, than: “Qua hôm nay, ta còn phải đi nhờ người trung gian hoà giải một phen, mong phủ Khang Vương sớm đưa ông trời con này trở về. Các con đều phải lo việc chính sự, không thể mãi ở đây giằng co với hắn được.”
Hứa Chấp tán thành: “Phải đấy, bằng không người kế tiếp bị giày vò sẽ là con.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới. Nơi đây vừa nhắc tới hỗn đãn kia, Tô ma ma đã vào báo: “Phu nhân, Tam gia phủ Khang Vương sai người tới truyền lời, nghe nói chỗ chúng ta đang làm pháp sự, ngài ấy muốn đến xem náo nhiệt.”
Cả đám người đều cạn lời, làm pháp sự mà xem náo nhiệt gì chứ? Còn chưa kịp nghĩ ra lý do từ chối, người đã tới trước cửa điện. Diêu thị bất đắc dĩ, đành dẫn mọi người ra nghênh tiếp.
Cửa mở, hai kẻ hầu khiêng một chiếc kiệu bạch đằng, bên trên là yêu nghiệt Trương Nghi Chính cao cao tại thượng. Hôm nay hắn phục sức khác hẳn hôm qua: người khoác áo bào tay bó màu xanh ngọc thêu hoa, chân đi giày vải màu tím, bên hông đeo ngọc bội dương chi trắng, trên đầu thay mộc trâm bằng trâm sừng tê giác kiểu dáng cổ.
Ngoại hình thay đổi đã đành, khí chất cũng khác hẳn. Hắn ngồi trên cao nhìn xuống, thần sắc lạnh nhạt, quả có vài phần dáng vẻ quý tộc hậu duệ thiên gia. Chỉ tiếc mặt mày bầm tím, sưng húp kia chẳng những làm tiêu tan vẻ uy nghi, còn khiến người ta có chút buồn cười.
Hắn cũng biết vậy, nên cố tình tỏ ra lạnh lùng ngang ngược, như muốn nói: “Ai dám chê cười lão tử, lão tử sẽ liều mạng với kẻ đó.” Với khí thế hùng hổ ấy, còn ai dám nhìn thẳng hắn, đành cúi mắt, khách sáo hỏi han lấy lệ. Hứa Phù và Hứa Anh Ca vốn định lánh mặt, nhưng lại không kịp rút lui, đành phải theo sau Diêu thị hành lễ.
Không rõ có phải do sự hiện diện của Diêu thị và Hứa Chấp hay không, hôm nay Trương Nghi Chính tỏ ra khá kiềm chế. Vẫn thái độ thờ ơ, nhưng không còn ngông nghênh vô lễ. Chỉ là hắn đứng chắn ngay lối, ánh mắt lạnh lẽo quét từ người này sang người khác, khiến ai cũng thấy mất tự nhiên.
Có câu “Không chọc được thì tránh đi còn hơn”. Hứa Anh Ca thấy Triệu Thôi không đi cùng Trương Nghi Chính, bèn trao đổi ánh mắt cùng Hứa Phù, định thừa dịp Diêu thị và Hứa Chấp đang trò chuyện với hắn mà chuồn đi thăm Triệu Thôi, thể hiện chút quan tâm.
Hứa Phù hiểu ý, liền kiếm cớ, nói mình còn phải quyên tiền nhang đèn cho chùa. Diêu thị không ngăn, chỉ cười rồi cho hắn đi. Nào ngờ Trương Nghi Chính lại gọi: “Khoan đã, vị này cũng là nhi tử của Hứa Đại học sĩ sao? Đứng thứ mấy trong nhà? Đang giữ chức gì?”
Hứa Chấp đáp: “Hắn là bà con xa của ta, tự Tế Vây, chưa nhập sĩ.”
Trương Nghi Chính trầm mặc nhìn Hứa Phù một lúc, rồi liếc qua Hứa Anh Ca, giọng điệu giễu cợt: “Bà con xa mà thân thiết vậy, bảo sao ai cũng nói Hứa Đại học sĩ nhân từ. Quả nhiên danh bất hư truyền.” Nói rồi hắn lãnh đạm thu ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hứa Phù bình thản hành lễ, lẳng lặng lui ra.
Hứa Anh Ca đứng một lát, cũng khẽ giọng cáo từ Diêu thị. Trương Nghi Chính vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, như hồn phi phách tán. Khi nàng bước đến cửa điện, lại nghe hắn gọi: “Hứa Nhị nương tử dừng bước, ta có chuyện muốn hỏi.”
Hứa Anh Ca đành dừng chân, quay người cúi đầu: “Không dám, Tam gia có việc cứ phân phó.” Có Diêu thị và Hứa Chấp ở đây, nàng tin hắn cũng chẳng dám làm gì.
Trương Nghi Chính vẫn không quay đầu, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ: “Người ta đều mắng ta là đồ háo sắc, nói ta vô lễ với nương tử. Nhưng ta tự thấy mình bị oan. Hôm nay ta thuận tiện hỏi lệnh đường và lệnh huynh, cũng muốn hỏi nàng: Hôm qua ta có vô lễ với nàng không? Nếu có, thì vô lễ ra sao?”
Câu này thật khôn khéo và xảo trá. Nếu thừa nhận, chẳng khác nào để người khác nghe lại chuyện nhục nhã một lần nữa. Nếu chối, lại như tự vả vào mặt mình. Hứa Chấp giận dữ, sắc mặt thay đổi: “Tam gia! Nữ nhi Hứa gia há để kẻ khác nhục nhã mà không đáp trả...”
“Ca ca!” Hứa Anh Ca ngắt lời, mỉm cười nhàn nhạt: “Tam gia, công đạo tại lòng người, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.” Biết thời thế mới là trang tuấn kiệt, từ trước đến nay nàng đều biết tiến biết lùi đúng lúc. Huống chi suy cho cùng, nàng chỉ bị nhìn vài lần, nghe vài lời chối tai, chẳng tổn hại gì. Trái lại, hắn mới là kẻ chịu thiệt, bị đánh cho một trận ra trò, xem như đã trả giá.
Trương Nghi Chính bất ngờ quay đầu, chỉ vào gương mặt bầm tím của mình, lạnh lùng cười: “Hiểu lầm? Nhị nương tử nói nghe sao nhẹ nhàng thế.”