Hứa Phù lại gặng hỏi về chuyện xảy ra hôm qua. Hứa Anh Ca hiểu rõ huynh trưởng luôn để tâm đến những việc liên quan đến mình. Không thể thoải mái chia sẻ như với Diêu thị, nàng chỉ kể sơ qua, chủ yếu nhấn mạnh dáng vẻ nhếch nhác của tên ôn thần kia.
Đồng thời, nàng cũng không quên đỡ lời cho Triệu Thôi: "Tai họa này vốn do Triệu tứ ca muốn đứng ra bênh vực muội, mới đẩy mọi chuyện đến nông nỗi ấy. Dù sao, huynh ấy cũng là người dám gánh trách nhiệm.”
Nghe muội muội kể lại sự tình, sắc mặt Hứa Phù càng khó coi. Nể mặt nàng mà hắn cố gắng nở một nụ cười gượng: “Triệu Thôi dám không gánh vác sao? Chuyện này rõ ràng do hắn hồ đồ gây ra. Muội cứ yên tâm, ta nhất định sẽ dạy dỗ hắn, bắt phải tự kiểm điểm, đừng tái phạm mà liên lụy muội nữa.”
Hứa Anh Ca vốn hiểu rõ tính huynh trưởng, nên cũng không dám nói thêm lời nào bênh vực người nhà họ Triệu. Nàng chỉ mỉm cười, giọng nhẹ như gió: “Muội được nhiều người chở che thế này, thật sự chẳng có gì phải sợ cả.”
Hứa Phù cười khổ, càng nghĩ càng phẫn nộ: “Khang Vương phủ? Lại là đám phản thần nghịch tặc đó! Ta hận không thể...”
“Ngậm miệng ngay!” Hứa Anh Ca giật mình, trừng mắt nhìn hắn, rồi nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ quan sát xung quanh. Thấy chỉ có vài nha hoàn bà tử đứng xa ngoài hành lang, không có ai khả nghi nghe lén, nàng mới quay lại, hạ giọng mắng: “Ca ca hồ đồ! Sao có thể tùy tiện thốt ra những lời ấy? Dù không nghĩ cho bản thân thì cũng nên suy xét cho Hứa gia! Họ là ân nhân cứu mạng của chúng ta, huynh nói năng không kiêng dè như vậy sẽ hại họ mất.”
Sắc mặt Hứa Phù xám xịt, gương mặt vốn gầy gò lại càng thêm căng cứng. Hắn không phản bác, chỉ trầm giọng: “Là ta sai. Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Dẫu nói vậy, trong lòng hắn vẫn căm phẫn đến nghiến răng. Hơn mười năm trước, Trương gia nổi loạn, thay ngôi đổi chủ khiến cả nhà họ Tiêu bị diệt môn, để hắn và Anh Ca phải trốn chui trốn lủi, đổi tên thay họ, vất vưởng qua ngày. Nay con cháu Khang Vương phủ lại dám nhục mạ Anh Ca thì làm sao hắn có thể không hận?
Hứa Anh Ca thấy rõ sắc mặt của huynh trưởng, biết hắn vì đau lòng cho nàng nên mới thất thố như vậy. Nàng dịu giọng: “Ca ca, hôm qua muội hành xử nóng nảy quá, chỉ sợ Triệu tứ ca và Yểu Nương ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng cũng ít nhiều trách móc muội.”
“Chuyện gì?” Hứa Phù lập tức bị khơi dậy hứng thú, cơn giận cũng vì thế mà dịu bớt đôi phần. Hắn nghiêng đầu nhìn muội, khóe môi khẽ nhếch: “Nói ta nghe thử, lần này muội lại làm chuyện tốt gì nữa đây?”
Hứa Anh Ca kể lại chuyện mình khóc lóc cáo trạng, làm Diêu thị thuận thế chèn ép Chung thị, khiến Triệu Yểu Nương bị quở trách. Nghe nàng và Diêu thị phản kích thành công, Hứa Phù phấn chấn: “Làm tốt lắm! Nha đầu ấy đáng đời! Ai bảo nghe lời ca ca mình mà bày mưu tính kế với muội ta? Mưu kế nông cạn, lại chẳng ra vẻ phong nhã gì.”
Nói xong, hắn trở lại chuyện chính: “Triệu Thôi đã đến cầu hôn. Ta thấy hắn là người không tệ, thành ý cũng có, nên không từ chối. Nhưng trước đây ta từng hứa sẽ hỏi qua muội, nay muốn nghe rõ lòng muội ra sao.”
Tuy nói vậy, ánh mắt hắn vẫn thấp thỏm chờ mong, chỉ sợ nàng lắc đầu từ chối.
Hứa Anh Ca hiểu rõ, mỉm cười đáp: “Trong số những người ta từng gặp, ngoài mấy vị ca ca, thì Triệu Thôi là người hợp với ta nhất.”
Thiên hạ này rộng lớn, nhưng nàng chẳng được ngắm bao nhiêu cảnh, hay gặp được bao nhiêu người. Thân phận nàng như thế, không thể nào tránh chuyện lấy chồng. Vậy thì hãy chọn người tốt nhất, hợp nhất, rồi vui vẻ mà sống hết đời. Đời người có thể vui vẻ thế này, thật là tốt biết bao.
Hứa Phù thấy nàng không có vẻ ngượng ngùng hoặc vui sướиɠ như nữ tử nhắc đến hôn sự, lòng có phần do dự: “Nếu muội không muốn...”
Hứa Anh Ca nhìn mấy sợi tóc bạc của ca ca, mỉm cười cắt lời hắn, kiên định nói: “Ca ca cứ yên tâm, muội nhất định sẽ sống thật tốt, thật vui vẻ.”
Hứa Phù chăm chú nhìn nàng một lúc, rồi khẽ xoa đầu nàng, thấp giọng: “Ca ca không có bản lĩnh, khiến muội phải chịu uất ức.”
Hứa Anh Ca cười rạng rỡ: “Ca ca nói gì vậy, ta có chịu uất ức gì đâu? Không có ca ca, ta đã mất mạng lâu rồi. Không có ca ca, ta nào có được ngày lành như hôm nay. Ca ca còn muốn thế nào nữa mới gọi là có bản lĩnh? Thế nào mới gọi là ta không bị uất ức? Hoàng hậu nương nương cũng đâu sống tiêu dao bằng ta.”
“Muội lại nói linh tinh!” Hứa Phù trách khẽ, song ánh mắt đã ánh lên vẻ rạng rỡ.
Nói chuyện một lúc, huynh muội hai người đến tìm Hứa Chấp nghe kể chuyện về Trương Nghi Chính. Hứa Chấp than phiền: “Thật chưa từng thấy ai ngang ngược đến vậy. Trời nóng như thiêu như đốt, nửa đêm hắn lại khăng khăng đòi tìm đá lạnh. Người trong vương phủ không khuyên can nổi, đành để hắn sang gây chuyện bên chỗ chúng ta. Cả bọn bị dựng dậy giữa đêm, phải vất vả lặn lội tìm đá.”
“May mà hỏi được có một nhà phú hộ cách đây hai mươi dặm còn trữ đá. Triệu Thôi biết chuyện là do mình gây ra, sợ hắn không chịu buông tha, liền bất chấp thương tích, suốt đêm lên đường. Đến lúc mang đá về thì trời gần sáng, người thì kiệt sức, ngựa cũng rã rời. Ấy thế mà hắn ngủ dậy một giấc, vừa mở mắt đã bắt đem đá vào, rồi phấn chấn tinh thần lôi Triệu Thôi ra đánh cờ. Mới chơi được nửa ván đã nổi giận, mắng Triệu Thôi vô lễ, rồi hắt nguyên chén trà vào mặt y. Võ Tiến cũng không khuyên được gì. Chỉ có Triệu Thôi là vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, tâm tính thật quá vững vàng.”