Chương 13

Triệu Thôi tuy biết trêu vào tên hung thần kia quả thực phiền toái, nhưng trót vướng vào, có oán hận hay sợ hãi cũng chẳng giải quyết được gì. Giờ phút này, điều hắn lo lắng nhất chính là Chung thị trút giận lên Hứa Anh Ca, sợ bà lỡ lời nói ra điều không phải khiến Hứa gia nổi giận.

Nghĩ thế, hắn chủ động đứng ra gánh trách nhiệm, ngăn lời mẫu thân: “Là do con không phải, mới khiến hai vị muội muội bị kinh động. Việc này con đã suy nghĩ kỹ, thật ra cũng không đến mức không giải quyết được. Như lời Hứa Đại ca, chính hắn không biết liêm sỉ mà trêu chọc chúng ta, chúng ta lại chẳng hề biết hắn là ai, đâu thể nói là cố ý mạo phạm hoàng thân. Huống chi, hắn chỉ bị thương ngoài da, còn con thì ăn trọn một nhát dao.”

“Hiện giờ phủ Khang Vương đang tìm hắn khắp nơi, chúng ta cứ dùng lời hay tiếng đẹp mà dỗ dành, chờ hắn dưỡng thương xong thì để phủ Khang Vương tới đón. Da thịt lành lặn rồi, thì chẳng còn ai nổi giận nữa. Hai bên giàn xếp ổn thỏa, bên chúng ta sẽ thỉnh Trưởng công chúa ra mặt, bên Hứa phu nhân thì nhờ Hùng phu nhân giúp một tay, chuyện này có thể dàn xếp ổn thỏa.”

Hứa Chấp trầm ngâm một lát rồi nói: “Không ổn. Việc này kéo dài nữa e rằng không giấu được. Bên phủ Khang Vương tìm hắn đến điên rồi, Vương phi cũng vì chuyện này mà lâm bệnh. Trước kia hắn không mở miệng tiết lộ thân phận, chẳng ai để ý thì thôi. Nay sự việc đã ầm ĩ khắp nơi, không thể tiếp tục giấu giếm, nếu không chỉ sợ bên đó lại càng phẫn nộ. Vậy đi, Triệu Tứ đệ, ngươi cứ qua đó hạ giọng, dâng thuốc hay làm điều tốt mà dỗ dành hắn cho qua. Còn ta sẽ lập tức trở lại kinh thành, đích thân trấn an phủ Khang Vương.”

Hứa Anh Ca âm thầm gật đầu. Về mưu lược và tính quyết đoán, Triệu Thôi dù thông minh cũng không sánh được với Hứa Chấp. Diêu thị cũng đồng quan điểm, bèn quay sang hỏi: “Không biết ý Triệu phu nhân thế nào?”

Chung thị tuy lòng còn ngổn ngang, nhưng chuyện đã lún sâu đến nông nỗi này, người Triệu gia, nhất là Triệu Thôi, không tránh khỏi liên lụy, bà nghiêm giọng nói: “Ta cũng về kinh, đích thân đến phủ Công chúa một chuyến, phòng họa trước vẫn hơn.”

Diêu thị không nói gì thêm. Chung thị cứ tưởng bà sẽ đưa Hứa Anh Ca tìm Hùng phu nhân giúp đỡ, ai ngờ bà ấy vẫn thong dong ngồi yên, khiến Chung thị thoáng khó chịu: “Chuyện này là việc giữa hai nhà. Tuy không sợ, nhưng vẫn nên dốc lòng thu xếp ổn thỏa thì hơn...”

Chẳng lẽ phải cả nhà cùng về mới gọi là có thành ý? Diêu thị thấy Chung thị thật không biết nặng nhẹ, bèn đáp rõ ràng: “Chúng ta còn phải làm pháp sự, hôm nay chưa thể hồi kinh.”

Chung thị còn định nói thêm, thì Triệu Thôi đã vội chen vào: “Chuyện trong kinh đã có Hứa Đại ca lo liệu, bá mẫu ở lại là tốt nhất. Để xử lý chuyện này, dù con có chủ ý riêng thì cũng vẫn cần bá mẫu xem xét cho lời khuyên.”

“Đó là dĩ nhiên.” Diêu thị gật đầu, đứng dậy dặn dò Hứa Anh Ca: “Con về phòng nghỉ ngơi. Ta cùng Triệu Tứ ca đi thăm vị Tam gia kia.” Sau đó bà căn dặn hạ nhân chuẩn bị thức ăn, thuốc men, lễ vật và người hầu hạ.

Thấy chuyện không liên quan mình nữa, Chung thị thì thầm dặn dò Triệu Thôi một hồi, rồi bảo người thu dọn đồ đạc theo bà trở về. Vừa liếc sang thấy Hứa Anh Ca và Triệu Yểu Nương đang kề tai thì thầm, bà liền giận sôi ruột. Nghĩ lại, hai người này chính là nguồn cơn tai họa, nhưng chẳng thể trút giận lên Hứa Anh Ca, bà đành quay sang mắng con gái: “Còn nấn ná gì nữa? Mau đi thu xếp, về với ta!”

Triệu Yểu Nương hiểu tính mẫu thân, đành nhìn Hứa Anh Ca, nhỏ giọng nói: “Là ta không đúng, ngươi đừng trách Tứ ca và nương ta.”

Tiểu cô nương này tuy hành sự chưa thỏa đáng, nhưng ít ra còn biết hối lỗi, vẫn hơn nhiều kẻ bề ngoài hiền lành mà trong lòng hiểm độc. Hứa Anh Ca cười nói: “Ngươi không trách ta khóc lóc kể lể khiến ngươi bị phạt đánh là tốt rồi.”

Chuyện này dù muốn giấu cũng không giấu được, mà cũng do nàng sơ suất gây ra, Triệu Yểu Nương lắc đầu, rồi vươn tay ngoắc ngón út với Hứa Anh Ca: “Chúng ta coi như hòa nhau, không ai oán ai.”

Hứa Anh Ca mỉm cười, cũng đưa tay ngoắc lại: “Được.”

Chung thị lại thúc giục, Triệu Yểu Nương bịt tai chạy vội: “Ta đi đây, gặp lại sau!”

Hứa Anh Ca vẫy tay từ biệt, liếc thấy ánh mắt Chung thị đầy vẻ bất mãn lẫn chán ghét. Nàng liền mặt dày làm như không thấy, tiến lên thi lễ: “Bá mẫu đừng trách Yểu Nương nữa. Là do con mau nước mắt, lúc ấy bị hoảng nên luống cuống làm loạn. Còn chuyện Tứ ca bị thương, con có một ít kim sang dược tốt, sẽ sai người đưa sang...”

Người ta vẫn nói "duỗi tay không đánh kẻ tươi cười", Chung thị dù mặt nặng như chì cũng đành gượng gật đầu, miễn cưỡng tỏ vẻ "rộng lượng", cất lời an ủi Hứa Anh Ca đôi câu: “Thôi, cũng chẳng phải là lỗi của con.”

Hứa Anh Ca nghe lời thì biết ý lui, ngoan ngoãn trở về phòng. Vừa vào trong, nàng lập tức thay đổi nét mặt, bảo Thanh Ngọc và Tử Ải mang nước ấm đến rửa mặt, thay y phục, rồi thoải mái nằm trên giường, uống trà nhuận họng, ăn hạt dưa, thư thả nghỉ ngơi.

Tử Ải thấy nàng bình thản như không, liền không nhịn được mà hỏi: “Nhị nương, người không sợ sao? Tên hỗn đãn kia hung hăng như thế, còn dọa rằng sẽ diệt cả nhà người nào đánh hắn đấy!”