Người kia đột nhiên biến sắc, giận dữ nói: “Ai là hạng dân đen? Chùa miếu này là của nhà ngươi sao? Ngươi đến được, người khác không đến được à? Ta chỉ đứng đây ngắm hoa mà các ngươi đòi đánh, đòi bắt ta. Thật quá vô lý!”
Triệu Yểu Nương bị hắn chất vấn ngược lại, nhất thời nghẹn lời, lại không rõ người này rốt cuộc có ân oán gì với Hứa Anh Ca, bèn đưa mắt dò hỏi nàng. Nhưng Hứa Anh Ca chỉ cắm đầu đi thẳng, không buồn nhìn nàng ta. Triệu Yểu Nương hiểu rõ vì huynh muội nàng cố ý bày trò nên Anh Ca phật ý, nàng đành cắn răng ra lệnh hạ nhân: “Trói tên bẩn thỉu này lại, đánh cho một trận thật đau!”
Đám nha hoàn bà tử lăn xả vào chuẩn bị ra tay. Người nọ bắt đầu có chút hoảng, lớn tiếng gọi: “Này nữ tử mặc lục y kia, ta chẳng qua chỉ nhìn ngươi mấy lần, rồi tình cờ nghe được ngươi thầm thì đôi câu với kẻ khác. Vậy mà ngươi muốn gϊếŧ người diệt khẩu à? Lòng dạ thật độc ác!”
Hứa Anh Ca chợt quay đầu lại, ánh mắt bừng bừng sát khí.
Người nọ thoáng ngẩn người, rồi bất ngờ bị một bà tử đấm thẳng vào mặt. Hắn lảo đảo một chút, lại đứng thẳng người, tiếp tục trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt xám nhạt lấp lánh dưới nắng đầu hạ, sáng rực như lưu ly.
Đúng là một khuôn mặt tuấn tú nổi bật, nhưng Hứa Anh Ca đâu phải chưa từng thấy loại mỹ nam này. Năm xưa, nàng từng sưu tầm tranh mỹ nam nhiều như sưu tầm thi họa, nên đã sớm vô cảm. Nét mặt nàng thản nhiên, giọng nói lạnh lẽo: “Uyển Nương mau cho người trói hắn lại, rồi gọi Tứ ca ngươi đến đây ngay.”
Triệu Yểu Nương chưa từng thấy nàng giận dữ như vậy, sững người một lúc rồi gật đầu như gà mổ thóc: “Được, ta đi gọi người ngay!”
Người nọ nghe rõ ràng, cười khẩy: “Hôm nay ta mới thấy rõ thế nào là lấy quyền áp người! Đừng nói là gọi ca ca ngươi đến, dù có đưa ta đến trước mặt hoàng thượng cũng không làm gì được ta!” Nói rồi hắn hít sâu một hơi, đột nhiên lớn tiếng hét: “Có người gϊếŧ người diệt khẩu! Có người mưu sát người vô tội!”
Theo tiếng hét đó, tiếng bước chân ồn ào xung quanh lập tức vang lên. Thấy đám nha hoàn bà tử đều sững sờ, hắn chẳng sợ hãi gì, chỉ tay vào mặt mình: “Sao? Vừa rồi ai đánh ta? Có bản lĩnh thì lại đây đánh lần nữa!” Vừa nói vừa khıêυ khí©h nhìn Hứa Anh Ca, cứ như nàng chính là kẻ vừa ra tay đánh hắn.
“Thật là quá quắt!” Triệu Yểu Nương tức đến dậm chân, chỉ vào đám nha đầu: “Còn đứng đó làm gì? Mau trói tên vô lại đó lại cho ta!”
Mọi người không dám trái lệnh, đồng loạt xông lên.
“Muốn chết thì cứ đến đây!” Người nọ lại có sức khỏe lạ thường, không biết từ đâu rút ra một cây gậy, vung vẩy hùng hổ, không ai dám đến gần. Ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi Hứa Anh Ca, hằn học như mang thâm thù đại hận.
Tử Ải tức tối, ném thẳng nắm bùn trong tay vào mặt hắn, may mắn trúng đích không sai một ly. Hắn bị bùn phủ kín mặt, trông như một con mèo nhem nhuốc, khiến mọi người không nhịn được mà bật cười.
Hứa Anh Ca nhíu mày, nghe tiếng bước chân mỗi lúc một rõ. Nàng biết không nên ở lâu nơi này, bằng không càng dây dưa càng bất lợi. Nàng kéo Triệu Yểu Nương một cái: “Đi mau! Để vài người ở lại giữ hắn, rồi gọi ca ca ngươi đến xử lý.”
Dù giọng nàng nhỏ, nhưng kẻ nọ vẫn nghe được, tranh thủ nói mát: “Sao thế? Sợ rồi à? Vừa mới liếc mắt đưa mày với tiểu bạch kiểm kia, giờ sợ bị phát hiện à?”
Hắn cứ nhắm vào chuyện giữa nàng và Triệu Thôi, lời nào cũng độc địa, câu nào cũng muốn hắt nước bẩn vào nàng. Nếu nói hắn không có ác ý, Hứa Anh Ca tuyệt đối chẳng tin. Lửa giận bùng nổ, nàng nghiến răng phân phó người hầu Hứa gia vừa chạy tới: “Đánh cho hắn một trận ra trò, lấy phân ngựa rửa miệng hắn!”
Đám người Hứa gia xưa nay gan lớn không sợ trời đất, nào sợ cây gậy trong tay hắn. Kẻ thì túm tay, người ôm chân, có kẻ giành lấy cây gậy, Thanh Ngọc và Tử Ải cũng xông lên ném đá ném bùn. Tuy chưa thể khống chế hắn ngay, nhưng cũng khiến hắn chật vật không tả, chuyện bị bắt lại chỉ là sớm muộn.
Lúc này, đã có các tăng nhân và tạp dịch trong chùa nghe tiếng mà chạy đến. Hứa Anh Ca nghĩ thầm, loại chuyện này càng lan ra càng khó rửa, thanh danh nàng sớm muộn cũng bị tổn hại. Trước mắt nên nhanh chóng tìm cách giảm thiểu ảnh hưởng xấu. Nàng gọi Triệu Yểu Nương một tiếng, rồi lập tức bước nhanh rời đi. Nửa đường gặp Triệu Thôi đang hớt hải chạy tới, nàng chẳng nói lời nào, nét mặt lạnh như sương, lướt qua hắn như người xa lạ.
Triệu Thôi vừa thấy nàng, trong lòng chưa kịp mừng thì bị sắc mặt lạnh lùng kia dội gáo nước lạnh, không khỏi ủ rũ. Hắn không tiện đuổi theo, đành hỏi Triệu Yểu Nương: “Sao thế? Mọi người không sao chứ?”
Triệu Yểu Nương nhanh chóng kể lại sự việc, rồi trách hắn: “Sao huynh lại để nàng một mình ở đó? Kẻ kia miệng lưỡi thối tha, nàng nổi giận cũng phải thôi.”
Triệu Thôi trầm ngâm một lát, trong mắt lóe sát khí, nhàn nhạt nói: “Muội về trước dỗ nàng, những việc khác không cần bận tâm. Ta sẽ cho nàng một lời công đạo.”
Triệu Yểu Nương vốn sợ rắc rối, thấy hắn có vẻ nghiêm trọng, liền nhắc khẽ: “Anh Ca chỉ bảo lấy phân ngựa rửa miệng hắn thôi đấy, huynh đừng lấy mạng người!”
Triệu Thôi mất kiên nhẫn: “Đi đi, ta tự biết chừng mực. Muội chỉ cần dỗ nàng là được.”
Triệu Yểu Nương đành tiếc nuối quay về.