Quyển 1 - Chương 9

Tất nhiên Diệp Từ cảm nhận được ánh mắt như có thực thể rơi trên người mình, nhưng cô chẳng hề căng thẳng, thậm chí còn nghiêng đầu nhìn Tiểu Oánh, ra hiệu đừng sợ, người đàn ông kia không nhìn thấy cô bé, sợ cái gì?

Cô buông tay Tiểu Oánh, bước thẳng về phía trước. Mắt Kỳ Bạch không rời khỏi cô, nhìn chằm chằm cho đến khi cô đến gần, mới giơ tay chặn lại, giọng trầm thấp, lời nói thẳng thắn: "Vừa nãy cô đang nói chuyện với ai?"

"Xin lỗi, tôi không quen anh, cũng có quyền không trả lời câu hỏi của anh." Diệp Từ không muốn nói nhiều với người này, nét mặt vẫn dửng dưng, đứng thẳng lưng muốn đi tiếp. Cô đã chậm trễ một lúc rồi, nếu không đi nữa thì thực sự sẽ trễ học.

Kỳ Bạch nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt vẫn lạnh nhạt vô tình. Trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng mùi sương sớm, nhìn vào mắt anh khiến người ta liên tưởng đến ngôi sao sáng duy nhất trên bầu trời đêm, quá chói mắt khiến người khác vô thức muốn né tránh.

Nhưng Diệp Từ không hề làm vậy, cô cũng nhìn thẳng vào mắt anh, môi nhếch lên nụ cười giễu cợt.

"Cảnh sát." Anh đưa thẻ ngành ra, nói: "Cô nói xem tôi có quyền bắt cô trả lời không?"

"Ồ, vị cảnh sát này, tôi không vi phạm pháp luật, cũng không có ý định phạm pháp, dựa vào đâu mà anh bắt tôi phải trả lời?"

Nói xong, cô cũng mặc kệ anh, vòng qua người anh rồi tiếp tục đi về phía trước.

Kỳ Bạch không ngăn cản nữa, chỉ nhìn bóng lưng cô dần nhỏ lại, híp mắt rồi thu lại ánh nhìn.

Diện mạo thì còn trẻ, nhưng tính cách và khẩu khí chẳng giống học sinh cấp ba chút nào.

"Đội trưởng, thì ra anh ở đây!"

Chu Khiêm từ phía sau anh sải bước đi lên, tinh thần rất tốt. Thấy Kỳ Bạch đang đứng ngẩn người thì hỏi: "Đội trưởng, có phát hiện gì mới à?"

Kỳ Bạch không trả lời mà hỏi lại: "Sắp xếp xong hết chưa?"

"Chuyện bên khu nhà Thất Tinh đã sắp xếp xong rồi, giờ chỉ đợi bắt người về điều tra thôi."

"Tốt." Kỳ Bạch gật đầu: "Xử lý xong khu nhà Thất Tinh, chúng ta đến nhà Trương Vi Dân xem thử."

"Nói mới nhớ, đội trưởng, giờ là tình hình gì vậy? Ai là hung thủ gϊếŧ Trương Vi Dân?"

"Trước khi có chứng cứ và manh mối mới, không thể khẳng định gì cả." Kỳ Bạch đáp.

"Hung thủ đúng là rất xảo quyệt, dựng nên hiện trường giả tự sát cũng không dễ đâu."

Kỳ Bạch liếc cậu: "Đừng nói lung tung ở ngoài."

Chu Khiêm bị ánh mắt sắc lạnh của anh làm cho lạnh sống lưng, lúc này mới nhận ra mình đang đứng trong một tòa nhà quỷ với Kỳ Bạch, vội xoa tay: "Khu Thất Tinh này đúng là khiến người ta rợn người. Ở đây xui xẻo quá, chúng ta mau rời khỏi thôi, đội trưởng."