Quyển 1 - Chương 7

Diệp Từ bất lực, hóa ra anh ta đến tìm cô khuya như vậy là để xin đồ ăn chứ chẳng phải để hỏi chuyện Trương Vi Dân chết thế nào.

Cô đốt cho Cao Phong bốn nén nhang, dù sao cũng là quỷ, chưa vào luân hồi, cúng bốn nén cũng coi như là chu đáo rồi.

Kéo một cái ghế ọp ẹp ngồi xuống, Diệp Từ ngẩng đầu nhìn mái nhà ngói, có mấy mảnh đã trở nên trong suốt, ánh sáng xuyên qua tạo nên cảm giác mềm mại lạ thường.

Căn phòng này thật sự rất cũ, cũ đến mức cô có thể cảm nhận được bụi rơi từ tường xuống ngay đầu mũi.

"Có gì thì nói nhanh đi, tôi còn phải tắm rửa ngủ nghỉ, sáng mai còn phải dậy sớm đi học đấy."

Nghỉ ngơi một lúc, Diệp Từ ngáp một cái rồi nói.

"Tôi đến là để hỏi chuyện Trương Vi Dân đó. Tôi còn chưa dọa chết ông ta, ông ta đã tự chết rồi." Sau khi ăn nhang, linh hồn Cao Phong cũng không còn trong suốt như trước nữa.

"Chết rồi thì tốt mà?"

"Vấn đề là, cô biết rõ loại người như ông ta không thể nào tự sát được. Chúng tôi chết đều là vì ông ta. Sau khi chết, ngày nào tôi cũng tìm ông ta, chưa từng thấy ông ta có chút gì là hối cải cả. Cô nói ông ta tự sát, tôi một ngàn lần cũng không tin."

Diệp Từ nhìn anh ta một cái, thấy anh ta càng nói càng kích động, vốn dĩ quỷ đã khó giữ bình tĩnh, anh ta càng nói càng đổ máu toàn thân, người còn xẹp xuống, trở về bộ dạng như lúc chết.

"Chú ý hình tượng cái." Diệp Từ thu hồi ánh mắt, lại nhìn về mái ngói: "Nói đi, mục đích của anh là gì."

Câu hỏi đó dĩ nhiên là hỏi tại sao anh ta lại quan tâm chuyện Trương Vi Dân chết như thế, và có mục đích gì.

Thông thường, quỷ lưu lại nhân gian nếu hoàn thành tâm nguyện thì sẽ rời đi, nhưng Cao Phong vẫn còn ý chí mạnh mẽ muốn ở lại. Thời gian kéo dài sẽ không hay chút nào.

"Tôi chỉ muốn tìm ra hung thủ gϊếŧ Trương Vi Dân để cảm ơn hắn thôi mà."

"..." Lý do xàm xí gì thế này.

"Người thân và hàng xóm của anh đều đi rồi, anh định bao giờ đi?"

Đi - dĩ nhiên là ý chỉ vào luân hồi.

"Tìm được hung thủ, cảm ơn xong thì tôi đi."

"Được rồi."

Diệp Từ nghĩ một chút: "Mấy ngày này đừng đến tìm tôi nữa, còn bao lâu nữa là hết một tháng?"

"Chắc còn 7 ngày, sắp rồi."

"Trong vòng 7 ngày, tôi sẽ cho anh câu trả lời." Diệp Từ gật đầu, lần này cô thật sự hứa hẹn: "Nhưng anh chắc chắn muốn biết hung thủ là ai à?"

Bởi vì nếu để cô tìm thì kết quả chưa chắc đã như anh ta muốn.

"Chắc chắn." Cao Phong cũng nghiêm túc gật đầu, khôi phục lại dáng vẻ thật thà chất phác ban đầu.

Diệp Từ không nói gì nữa, chỉ bảo anh ta mau đi đi, giờ đã là một giờ sáng, không ngủ thì mai không có tinh thần.

Nhìn bức ảnh trên bài vị, cô nở một nụ cười: "Chúc bà ngủ ngon ạ. Chúc cháu có giấc mơ đẹp."