Quyển 1 - Chương 11

Trong số các hộ dân bị máy xúc tông chết, chỉ còn một người sống sót tên là Trương Vĩ. Sau khi biết tin cả nhà đã chết, anh ta mới từ bên ngoài quay về. Do căn nhà cũ đã bị san bằng, anh ta đành dọn đến sống tạm trong một căn trống gần đó.

Trương Vĩ sống ở tầng ba, ban đầu ai cũng nghĩ sẽ dễ tìm thấy, nhưng Chu Khiêm và mọi người lục soát một vòng lại không thấy bóng dáng Trương Vĩ đâu cả.

Lúc này, sự nghi ngờ trong lòng mọi người càng dâng cao.

Lẽ nào thật sự vì muốn báo thù mà Trương Vĩ đã mưu sát Trương Vi Dân?

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Kỳ Bạch, ánh mắt nghi hoặc, mong anh đưa ra nhận định vụ án có thể diễn biến như thế nào.

Kỳ Bạch không nói gì, sau khi bước vào phòng quan sát một vòng thì đi ra, nói: "Hắn chưa đi xa, chỉ là đang trốn đâu đó thôi. Cử người canh gác quanh đây, nếu hắn xuất hiện thì lập tức bắt về."

"Rõ!" Hai cảnh sát mặc thường phục lập tức nhận lệnh.

Sau đó Kỳ Bạch không nán lại nữa, đi thẳng xuống lầu, lên xe rồi nói với Chu Khiêm: "Đến nhà Trương Vi Dân xem thử."

Tất nhiên Chu Khiêm không phản đối, tiếp tục bàn luận với anh: "Đội trưởng, có khi nào Trương Vĩ sợ tội nên bỏ trốn không?"

"Hiện tại chứng cứ chưa đủ để chứng minh hắn là hung thủ, chỉ có thể kết luận hắn có liên quan đến vụ án."

Tối qua mọi người thức trắng đêm, hầu như không ai ngủ, Kỳ Bạch tựa lưng vào xe, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng vừa nhắm mắt lại, trong đầu anh hiện lên gương mặt trắng trẻo đầy ngạo khí của cô gái ấy.

Đó là một cảm giác rất vi diệu.

Xuất phát từ tính chất nghề nghiệp, mỗi khi nhìn một người, chỉ cần liếc một cái là anh có thể nhớ được đặc điểm của người đó. Như cô gái đó, ở cái tuổi mười tám mười chín, có ngạo khí là chuyện rất bình thường. Nhưng sự ngạo nghễ của thanh xuân là bởi vì non nớt và không biết sợ, là kiểu nghé con không sợ cọp, là kiểu dám vô tư phung phí tuổi trẻ.

Nhưng cảm giác cô gái đó mang lại cho anh thì khác. Đôi mắt cô như vực sâu, bề ngoài thì sáng trong, nhưng thực chất sâu không thấy đáy.

Cô gái ấy cho anh cảm giác là một người từng trải, từng nếm mùi đời, một kiểu ngạo nghễ vì từng đi qua rất nhiều sóng gió.

Kỳ Bạch quyết định không nghĩ đến cô nữa. Một người như vậy chắc chắn không phải là hung thủ gϊếŧ người. Dù hiện tại tất cả cư dân của tòa Thất Tinh đều bị tình nghi, nhưng trực giác bảo anh rằng cô không phải.