Chương 8

Tại Kinh Triệu Phủ.

Tạ Sách đang ngồi sau án thư, sắp xếp các cuộn án đã được đưa lên. Tháng Tám đang lúc trời oi bức nhưng hắn vẫn khoác trên mình bộ quan phục chỉnh tề, giữ thái độ điềm tĩnh, thanh nhã, chẳng hề tương xứng với cái nóng bức ngột ngạt này.

Thanh Mặc đứng chờ ngoài cửa, Phu nhân đã sai người đến giục lần nữa nhưng Thế tử nhà hắn ghét nhất là bị chuyện vụn vặt làm phiền khi đang xử công vụ. Hắn chỉ đành đứng ngoài trông chừng, phải đợi đến khi Tạ Sách khép án thư lại mới dám bước nhanh vào.

Tạ Sách tựa người về phía sau, nhắm mắt thiêm thϊếp, đôi môi mỏng động đậy: “Có việc gì?”

Thanh Mặc cúi đầu chắp tay: “Bẩm Thế tử, là Phu nhân mời ngài về, nói đã hầm canh muốn chờ ngài về uống.”

Hắn ngước nhìn lên, quả nhiên thấy Thế tử nhíu mày.

Từ sau khi Đại công tử qua đời Phu nhân mắc chứng hoang tưởng nặng.

Đa phần thời gian Phu nhân vẫn tỉnh táo, chẳng khác gì người thường nhưng một khi phát bệnh, bà sẽ tưởng Đại công tử còn sống thậm chí còn nhầm Thế tử là Đại công tử.

Cũng như hôm nay, hầm món canh mà Đại công tử yêu thích nhất rồi không ngừng giục hắn trở về.

Tạ Sách vẫn nhắm mắt, đốt ngón tay co lại gõ nhẹ lên bàn một cách vô nhịp điệu lát sau mới mở đôi mắt đen như mực ra rồi đứng dậy, mặt không biểu cảm bước ra ngoài.

Tại Trấn Bắc Hầu phủ, tỳ nữ thân cận hầu hạ Lã Thị là Dung Tuệ đã đứng chờ dưới bình phong từ lâu.

Tạ Sách lật mình xuống ngựa, vứt dây cương đi thẳng vào phủ. Dung Tuệ bước nhỏ vội vã tiến lên: “Thế tử đã về, Phu nhân đang chờ ngài.”

Tạ Sách không nhìn thẳng, đi thẳng về hướng Cẩm Dung Viện: “Thuốc của mẫu thân đã ngừng được bao lâu rồi?”

Tạ Sách làm quan ở Kinh Triệu Phủ nhiều năm, quen xét người tra án. Vừa mở lời đã khiến người ta cảm thấy một áp lực vô hình bao trùm.

Dung Tuệ không dám giấu giếm, nói nhỏ: “Trước đây Phu nhân cảm thấy thân thể đã khỏe, nên đã ngừng thuốc.” Nàng liếc nhìn thần sắc Tạ Sách, rồi tiếp tục: “Vốn dĩ mọi chuyện đều ổn nhưng hôm nay nhà bếp đưa cá lóc bốn mang tới, Phu nhân nhớ đến việc Đại công tử lúc trước thích ăn món này nhất, nhất thời đau lòng mới lại...”

Dung Tuệ thấy sắc mặt Tạ Sách lạnh lùng, lòng cũng hoảng sợ: “Lúc này Tam cô nương đang ở bên bầu bạn, Phu nhân hiện tại không chịu được kích động, mong Thế tử ngàn vạn lần phải bao dung.”

Đám hạ nhân ở Cẩm Dung Viện thấy Tạ Sách đến vội vã định đi thông báo nhưng Tạ Sách khoát tay ngăn lại, đi thẳng vào trong viện.

Hắn bước qua ngưỡng cửa, nhìn về phía Lã Thị đang ngồi bên bàn rồi cúi mắt nói: “Mẫu thân.”

Lã Thị ngước mắt lên, khuôn mặt trái xoan dịu dàng, khí chất hiền tĩnh thanh nhã không hề lộ vẻ đã gần tuổi bốn mươi. Ngồi bên cạnh bà là Tạ Ngữ Nhu, muội muội cùng cha cùng mẹ của hai huynh đệ Tạ Sách và Tạ Hành.

Tạ Sách lại gọi một tiếng: “Tiểu muội.”

Lã Thị thấy Tạ Sách về thì mừng rỡ, đứng dậy kéo hắn về phía bàn: “Thời An cuối cùng cũng về rồi, chắc là đói lắm phải không, mẫu thân đã sai người làm món con thích ăn, mau ngồi xuống.” Nói rồi, bà lại bảo cô con gái bên cạnh: “Còn không mau gọi Đại ca.”

Tạ Ngữ Nhu thấp thỏm nhìn Tạ Sách, mẫu thân lại nhầm Nhị ca thành Đại ca trong lòng Nhị ca chắc chắn không dễ chịu.

Nhưng biết giờ phút này mẫu thân không chịu được kích động, Tạ Ngữ Nhu đành mơ hồ gọi một tiếng: “Đại ca.”

Tạ Sách vén vạt áo ngồi xuống, ánh mắt hàm chứa ý vị khó lường nhìn Lã Thị không ngừng gắp thức ăn vào bát mình, đột nhiên hắ tự giễu cười một tiếng: “Mẫu thân, con và Đại ca giống nhau đến vậy sao?”

Cho nên, hết người này đến người khác đều coi hân là Tạ Hành.

Bàn tay cầm đũa của Lã Thị khựng lại, bà ngước nhìn đứa con trai trước mặt đầy vẻ mơ hồ.

Tạ Ngữ Nhu giật mình nghiêng người qua nắm lấy tay áo Tạ Sách, dùng giọng cực kỳ nhỏ nhẹ nói: “Nhị ca...”

Dung Tuệ đứng bên cạnh càng sốt ruột không thôi: “Thế tử.”

Tạ Sách lạnh lùng liếc nhìn một cái Dung Tuệ lập tức im bặt, nhìn qua nhìn lại hai người mà sốt ruột.

Lã Thị nhìn hắn một lúc, mím môi cười thành tiếng rồi tiếp tục gắp thức ăn cho Tạ Sách: “Đại ca nào, con nói Nhị đệ của con đó à?”

Tạ Sách nhếch môi, hóa ra cũng không phải hoàn toàn quên mất đứa con trai là hắn, hắn lại hỏi: “Vậy mẫu thân còn nhớ Nhị đệ thích ăn món gì không?”

Hắn lơ đãng dùng đũa khuấy nhẹ miếng cá trong bát, mẫu thân chỉ nhớ Đại ca thích ăn cá lóc bốn mang này, nhưng lại chẳng bao giờ nhớ hắn ghét nhất là ăn cá.

Lã Thị không trả lời câu hỏi của hắn mà lại lẩm bẩm những điều không đầu không cuối: “Hồi bé thân thể con đã không tốt, con nói xem tại sao con lại cứ muốn ra chiến trường...”

Trên mặt Lã Thị lộ vẻ bi ai, thoáng chốc lại đột nhiên cười rạng rỡ: “Đợi con về, mẫu thân sẽ lo liệu hôn sự của con với Lâm Dương Quận chúa.

Mắt Tạ Ngữ Nhu đã đỏ hoe.

Biểu cảm Tạ Sách khẽ động, nếu mẫu thân biết Đại ca cố chấp xin ra chiến trường lập quân công chính là để thoát khỏi mối hôn sự này, liệu người có hối hận với quyết định ban đầu không?

Tạ Sách bưng bát lặng lẽ ăn hết cơm, đứng dậy nói: “Mẫu thân nghỉ ngơi sớm, con xin phép đi trước.”

Lã Thị trìu mến vỗ vào vai hắn, bờ vai cao hơn bà rất nhiều: “Con cũng nghỉ sớm đi.”

“Hãy chăm sóc tốt cho mẫu thân.” Tạ Sách nói với Tạ Ngữ Nhu xong, liếc nhìn Dung Tuệ một cái: “Ngươi đi theo ta.”

Dung Tuệ vội vàng theo ra ngoài.

Tạ Sách lạnh nhạt nói: “Xét thấy ngươi đã hầu hạ mẫu thân nhiều năm, hôm nay ta bỏ qua. Nếu còn để thuốc của mẫu thân bị đứt quãng, ngươi cũng không cần ở lại Hầu phủ nữa.”

Dung Tuệ kinh hãi, khúm núm cúi người: “Nô tỳ đã rõ.”

Nhìn bóng Tạ Sách sải bước rời đi, Dung Tuệ lấy tay áo lau mồ hôi trên trán. Đại công tử tính tình khoan hậu còn Nhị công tử thì quyết đoán, dứt khoát.

Nói một câu đại nghịch bất đạo, thật ra Nhị công tử còn có thể gánh vác Hầu phủ hơn cả Đại công tử.