Lâm Tố Lan hầu hạ Cố lão phu nhân dùng bữa sáng, Tuyết Yên ngoan ngoãn đứng một bên.
Một lát sau, Cố Ngọc Ngưng cũng đến. Cố lão phu nhân vốn không biểu lộ cảm xúc nhưng khi thấy Cố Ngọc Ngưng thì mặt mày rạng rỡ.
Cố Ngọc Ngưng dịu dàng gọi một tiếng “Tổ mẫu” rồi chào Lâm Tố Lan: “Mẫu thân.”
Lâm Tố Lan cười nói: “Lăng nhi đến rồi.” Thấy Cố Ngọc Ngưng đi tới mà trán đã lấm tấm mồ hôi, bà quay sang thị nữ: “Mau đi quạt cho cô nương.”
Tuyết Yên ngước mắt rồi lại lặng lẽ rũ xuống.
Lâm Tố Lan tái giá về Cố gia. Cố Ngọc Ngưng và trưởng tử Cố Uẩn đều không phải con ruột của bà.
Khi bà về làm dâu Cố gia Cố Ngọc Ngưng mới hai tuổi, còn quá nhỏ để nhớ chuyện. Lâm Tố Lan một tay nuôi nấng nàng ta, tình mẹ con vì thế mà sâu đậm.
Ngược lại, Tuyết Yên tuy là con ruột của Lâm Tố Lan nhưng từ nhỏ đã không ở bên cạnh. Lâm Tố Lan miệng thì nói có lỗi với nàng nhưng thực tế lại đối xử với Cố Ngọc Ngưng tốt hơn nàng rất nhiều.
Năm đó, khi Lâm Tố Lan vừa sinh Tuyết Yên, hai người con của cố phu nhân đồng loạt lâm bệnh nặng, hơn một tháng không khỏi.
Lão phu nhân mời một vị đại sư đến xem, nói rằng Tuyết Yên xung khắc với hai người cần phải nuôi riêng, đợi đến khi Cố Ngọc Ngưng cập kê mới có thể ở cùng.
Thế là, Tuyết Yên còn nằm trong tã lót đã bị đưa về quê, mãi đến ba năm trước mới được đón về.
Ngày xưa, mẫu thân đưa nàng đến trang viên Tuyết Yên tự nhủ rằng mẫu thân bất đắc dĩ, do lão phu nhân quá mạnh mẽ mà nhà ngoại lại yếu thế.
Nhưng sau này nàng ngã bệnh, chỉ một câu của lão phu nhân mẫu thân lại đưa nàng đến chùa.
Tuyết Yên từng cảm thấy tủi thân, giờ nghĩ lại cũng thấy bình thường. Người khác không đối tốt với nàng cũng chẳng sao, chỉ cần nàng tự đối xử tốt với bản thân là được.
Cố lão phu nhân vẫy tay gọi Cố Ngọc Ngưng: “Lăng Lăng đến đây với tổ mẫu.” Bà gắp một chiếc bánh vằn mây đút cho cháu gái, cười nói: “Đây là món con thích ăn đấy.”
Cố Ngọc Ngưng lấy tay che miệng, nhai từ từ rồi cười đáp: “Ngon lắm ạ.”
Cố lão phu nhân hiền từ mỉm cười rồi nhìn Tuyết Yên: “Tứ nhi cũng lại ngồi ăn đi.”
Tuyết Yên đêm qua không ngủ ngon, đang cúi đầu mơ màng buồn ngủ. Nghe Cố lão phu nhân đột nhiên gọi mình, nàng tỉnh táo lại rồi mới ngẩng đầu lên.
Khóe môi nàng nở nụ cười đúng mực, giọng nói nhẹ nhàng đáp: “Tỷ tỷ thích ăn bánh vằn mây, con thì bình thường thôi, để tỷ tỷ ăn đi ạ.”
Cố lão phu nhân hài lòng, không nhắc lại nữa. Nếu không phải vì thấy Tuyết Yên biết chừng mực, bà đã không giữ nàng ở phủ lâu như vậy mà sớm đã tìm một nhà gả đi rồi.
Tuyết Yên ngay cả thân phận tiểu thư Cố gia còn chẳng màng, thì sao lại bận tâm đến một bát bánh vằn mây. Nàng chỉ thấy buồn ngủ, muốn trở về tiểu viện của mình chợp mắt một giấc.
Ai ngờ lão phu nhân ăn sáng xong lại nhắc đến chuyện cúng tế mùa hạ ở quê vào cuối tháng.
Lâm Tố Lan nói: “Mẫu thân an tâm, mọi việc con đã lo chu toàn. Các nhi tử đều đang học ở Quốc Tử Giám, việc học nặng nề không cần đi. Cứ để hai con dâu và mấy tiểu thư cùng đi ở lại vài ngày là được.”
Lão phu nhân gật đầu: “Cứ sắp xếp như vậy. Mấy ngày này ta sẽ chép thêm kinh Phật để mang đi đốt.”
Cố Ngọc Ngưng nghe xong lại nói: “Tứ muội thích sự tĩnh lặng lại từng ở chùa một thời gian, nghe kinh giảng cũng nhiều hay là mấy ngày này cùng tổ mẫu chép kinh đi.”
Đối diện với ánh mắt có phần khıêυ khí©h của Cố Ngọc Ngưng, Tuyết Yên không hiểu tại sao nàng ta lại muốn gây khó dễ cho mình.
Lão phu nhân thấy Cố Ngọc Ngưng nói có lý, bèn hỏi: “Tứ nhi có bằng lòng cùng tổ mẫu chép kinh không?”
Lâm Tố Lan nhìn con gái, ánh mắt không biết là sợ nàng tủi thân hay sợ nàng từ chối.
Tuyết Yên cười nhẹ, tỏ vẻ không bận tâm. Chép kinh cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nàng bèn gật đầu đồng ý, giọng nói nhỏ nhẹ: “Được ở bên tổ mẫu, con dĩ nhiên bằng lòng.”
Sự hiểu chuyện của con gái khiến Lâm Tố Lan an lòng. Thấy vẻ mặt nàng không hề khó chịu, bà thở phào nhẹ nhõm.
Mấy người lại ngồi bên lão phu nhân một lúc, rồi lần lượt rời đi.
Tuyết Yên đi dưới hành lang, Cố Ngọc Ngưng ở phía sau gọi nàng lại: “Muội đợi đã.”
Tuyết Yên đành dừng bước, quay lại nhìn Cố Ngọc Ngưng: “Tỷ tỷ còn có chuyện gì?”
Cố Ngọc Ngưng bước đến trước mặt, đánh giá thần sắc của nàng rồi nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Ta biết muội không phục.”
Tuyết Yên không nói gì. Cố Ngọc Ngưng thấy nàng lại có vẻ mặt này, bực bội đến nghiến răng.
“Muội không biết tự trọng, ta là tỷ tỷ không thể không quản. Mấy ngày này muội cứ ngoan ngoãn ở bên tổ mẫu, đừng nghĩ đến việc ra ngoài tư tình với người khác nữa.” Nàng ta cố tình hạ giọng hai chữ cuối, đảm bảo không ai nghe thấy.
Tuyết Yên ngước mắt, có chút kinh ngạc nhìn Cố Ngọc Ngưng. Mục đích của việc bắt nàng chép kinh hóa ra là để ngăn nàng gặp Tạ Sách.
Cố Ngọc Ngưng trừng mắt: “Muội nhìn ta cũng vô ích.”
Tuyết Yên ngoan ngoãn rũ mắt: “Ta biết rồi.”
Ánh mắt nàng lộ vẻ nhẹ nhõm. Giấc mơ đêm qua khiến nàng không thể bình tâm. Từ trước đến nay nàng luôn chìm đắm trong sự giả dối tự lừa mình.
Giấc mơ đó như một con dao tàn nhẫn cứa một vết thương vào ảo mộng đẹp đẽ, khiến nàng đột nhiên không dám đối diện với khuôn mặt Tạ Sách giống Tạ Hành như đúc.
Dù nàng có bao nhiêu lý do, bao nhiêu nỗi khổ cũng không thể che giấu được việc nàng chìm đắm trong vòng tay của đệ đệ người mình yêu.
Bây giờ thế này cũng tốt, không thể ra ngoài nàng sẽ không gặp lại hắn.
Đã đến lúc nàng phải tỉnh lại.