Chương 6

Tuyết Yên chợt cảm thấy bất an nhưng rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại. Nàng mỉm cười nhìn Cố Ngọc Ngưng: “Nếu tỷ tỷ định nói, đã chẳng chờ đến bây giờ. Danh tiếng của muội một khi đã hủy e rằng tỷ tỷ cũng sẽ bị liên lụy. Hơn nữa...”

Tuyết Yên chuyển hướng câu chuyện mượn uy thế của Tạ Sách để nói: “Chẳng lẽ tỷ tỷ không sợ Cố gia vì thế mà đắc tội với Thế tử?”

Sắc mặt Cố Ngọc Ngưng trở nên khó coi nàng ta nhìn chằm chằm Tuyết Yên, chợt lại khẽ cười: “Muội sẽ không nghĩ rằng Thế tử thật lòng thích muội chứ?”

Tuyết Yên đương nhiên không ngốc như vậy. Tạ Sách ban đầu chỉ để ý đến nàng, chẳng qua vì nàng có vài phần giống người trong lòng hắn.

Lúc đó, nàng đang dưỡng bệnh trong chùa, Tạ Sách cùng Tạ phu nhân đến thắp hương. Đó là lần đầu tiên nàng gặp Tạ Sách.

Ban đầu nàng chỉ biết Tạ Hành có một người đệ đệ song sinh nhưng không ngờ hai người lại giống nhau đến gần như đúc.

Lúc ấy nàng đã ốm yếu nằm liệt giường, sự xuất hiện của Tạ Sách chẳng khác nào khúc gỗ trôi trên mặt nước, là cọng rơm cứu mạng.

Những ngày đó Tạ Sách ở cùng Tạ phu nhân tại chùa để lễ Phật. Nàng bèn tìm đủ mọi lý do, chỉ để được hắn liếc nhìn một cái.

Tạ Sách đối với nàng cũng luôn ôn hòa lại còn tinh thông y thuật, biết nàng cơ thể ốm yếu nên đích thân đến bắt mạch cho nàng.

Ban đầu nàng không hiểu vì sao cho đến một lần vô tình, nàng thấy một bức tranh trong phòng Tạ Sách.

Trên tranh vẽ một nữ tử, nàng kinh ngạc nhận ra, ánh mắt và nét mày của nữ tử kia có vài phần giống mình.

Tuyết Yên lúc đó mới biết lý do Tạ Sách đặc biệt chiếu cố nàng.

Cố Ngọc Ngưng thấy nàng vẫn ngây người càng thêm giận dữ sau đó nàng lấy khăn tay của mình ra thấm ướt rồi dùng sức ấn lên dưới mắt Tuyết Yên.

Tuyết Yên giật mình tỉnh lại đau đớn rụt người về phía sau: “Tỷ làm gì vậy?”

Cố Ngọc Ngưng đè vai nàng, chà đi chà lại dưới mắt nàng. Làn da bị cọ xát bỏng rát đau đến mức Tuyết Yên bật khóc.

“Ta muốn muội tỉnh lại, muội chẳng qua chỉ giống người trong tranh kia thôi, muội chỉ là một người thay thế!” Cố Ngọc Ngưng ném khăn tay đi: “Muội tự cầm gương mà soi đi.”

Làn da trắng ngần của Tuyết Yên bị cọ xát đỏ ửng như thấm máu, một nốt ruồi nhỏ xíu xuất hiện dưới mắt nàng, khiến gương mặt vốn thanh tú lại thêm vài phần diễm lệ.

Tuyết Yên khẽ hít vào, khóe môi nhếch lên dịu dàng xoa dịu làn da bị đau. Dưới ánh mắt “không biết tự trọng” của Cố Ngọc Ngưng, nàng cười nhạt: “Ta biết, ta cam tâm tình nguyện.”

Nàng cố tình che đi nốt ruồi mà người nữ tử trong tranh không có. Quả nhiên ánh mắt Tạ Sách nhìn nàng đã thay đổi.

Cố Ngọc Ngưng kinh ngạc nhìn nàng, cảm thấy nàng như bị ma ám, nàng ta không kìm được mà nâng cao giọng: “Cố Tuyết Yên, muội còn có lòng tự trọng không vậy?”

Những lời nói sắc như dao đâm vào khiến ánh mắt Tuyết Yên khẽ run, sắc mặt nàng tái đi vài phần. Đầu lưỡi cắn chặt vào lớp thịt non mềm ở môi dưới, nàng không nói một lời.

Cố Ngọc Ngưng quả thực không thể nói lý với nàng. “Muội tự sa vào, ta cũng chẳng quản được muội. Muội tự liệu lấy thân đi.” Nàng ta đóng sầm cửa, giậm chân bước đi.

Tuyết Yên ngây dại nhìn cánh cửa đang lắc lư. Thực ra Cố Ngọc Ngưng không biết nếu Tạ Sách thực sự thích nàng, nàng tuyệt đối sẽ không buông thả bản thân ở bên hắn.

Giờ như vậy tốt biết bao, nàng cũng không cần cảm thấy áy náy. Tạ Sách chỉ thích khuôn mặt này thích vẻ thanh tao, ôn nhu mà nàng cố tình làm ra để chiều lòng hắn.

Còn nàng, thì xem hắn như Thời An. Ai cũng không nợ ai.

Tuyết Yên gượng kéo khóe môi, lòng đầy cay đắng. Nghĩ lại thật buồn cười, phải có sự trùng hợp kỳ lạ nào mới khiến nàng và Tạ Sách gặp nhau rồi đều chỉ thích khuôn mặt của đối phương coi đối phương là người thay thế.

Sáng sớm, Tuyết Yên như thường lệ cùng mẫu thân là Lâm Tố Lan đến thỉnh an Cố lão phu nhân.

Cố lão phu nhân khi trẻ rất mạnh mẽ, giờ tuy đã lớn tuổi, nhưng ánh mắt vẫn sáng. Bà nhìn hai mẹ con đến thỉnh an, chỉ khẽ “ừm” một tiếng, không nặng không nhẹ.