Hơi thở của hắn phả vào tai nàng, những cái vuốt ve lúc nhẹ lúc nặng làm Tuyết Yên đang mơ màng chợt tỉnh lại. Niềm hạnh phúc chìm đắm trên mặt nàng tan biến ngay lập tức, đôi mắt đẫm nước trở nên vô cùng tỉnh táo. Tuyết Yên nhắm chặt mắt, che giấu nỗi đau lặng lẽ thở dài rồi dịu dàng nói: “Thế tử.”
Nàng đặt lòng bàn tay lên vai Tạ Sách rồi đẩy hắn ra: “Người ta toàn là mồ hôi.”
Giọng nói dù mềm mại, nhưng sự quyến luyến và vui sướиɠ kia không thể nào giả vờ được.
Đôi mắt phượng của Tạ Sách khẽ nheo lại, ngón tay thon dài giữ lấy cằm nàng buộc Tuyết Yên phải nhìn mình.
Chiếc cổ trắng ngần mảnh mai ngẩng lên, tôn lên gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ. Trên làn da mịn như ngọc còn hằn những vệt lệ khô, càng khiến nàng thêm phần đáng thương
Tạ Sách mỉm cười, thong thả hỏi: “Ai đã lao vào lòng ta vậy?”
Đôi mắt Tạ Sách đẹp vô cùng, khi tĩnh lặng như bầu trời đêm thâm sâu, lạnh lùng nhưng khi cười lại ngọt ngào như chứa đựng biết bao tình cảm dịu dàng, dễ dàng khiến người ta chìm đắm trong đó.
Tuyết Yên hiểu rõ, sự dịu dàng này của hắn không dành cho nàng, mà chỉ dành cho khuôn mặt này của nàng.
Tạ Sách thích sự tự biết mình của nàng, cùng với sự nhu thuận và vẻ mềm mại đáng yêu.
Nàng cũng hiểu một khi nàng không còn như vậy nữa, mọi sự dịu dàng của hắn sẽ lập tức biến mất.
Trước đây mọi lời nói và cử chỉ của nàng đều làm theo ý Tạ Sách, nàng tự lừa dối bản thân chìm đắm trong sự dịu dàng giả dối này. Nhưng giờ đây lòng nàng lại nghẹn ứ, khó thở.
Bởi giấc mộng kia, nàng không thể nào ở cạnh hắn được nữa thậm chí không muốn nhìn mặt hắn.
Tuyết Yên cố ý tựa thân thể mềm yếu, mong manh trở lại vào lòng hắn. Cằm nàng vẫn bị những ngón tay gân guốc của hắn kẹp chặt, chiếc cổ trắng ngần tạo nên một đường cong mỏng manh, dễ gãy.
Đôi mắt ướŧ áŧ của Tuyết Yên nhìn Tạ Sách, nũng nịu cọ nhẹ trong lòng hắn như muốn được yêu chiều: “Thế tử đi lâu như vậy, bỏ mặc ta một mình ở đây... Rõ ràng đã nói sẽ cùng ta du ngoạn trên hồ...”
Hành động đầy vẻ mê hoặc này làm Tạ Sách nhíu mày, bàn tay đang giữ cằm Tuyết Yên dùng sức đẩy ra sau, đẩy thân hình mềm nhũn không xương của nàng ra xa.
“Vậy là nàng đang oán trách ta đã bỏ rơi nàng?” Tạ Sách hờ hững hỏi, khóe mắt lười biếng nhếch lên. Nụ cười nhạt nhòa còn sót lại trong đáy mắt.