Chương 12

Tạ Sách hiểu rõ, mọi sự thỏa hiệp của Cố Tuyết Yên đều là vì đại ca của hắn.

Hắn nảy ra một ý niệm có phần tự ngược đãi bản thân: Hắn muốn biết rốt cuộc nàng sẵn lòng vì khuôn mặt này mà làm đến mức nào.

Tuyết Yên đi đến bên án thư lúc này mới thấy Tạ Sách đang viết, quả nhiên là kinh Phật.

Chưa kịp hỏi cổ tay nàng đã bị Tạ Sách nắm lấy, thân thể bị kéo mạnh ngã ngồi vào lòng hắn.

Cú bất ngờ khiến Tuyết Yên kinh hãi khẽ kêu, thân mình chao đảo mấy lần suýt ngã ngửa ra sau, sợ đến mức nàng phải bám chặt lấy vai Tạ Sách bằng bàn tay nhỏ bé của mình.

Ngồi vững lại, Tuyết Yên thẹn thùng và giận dữ trừng mắt nhìn Tạ Sách. Nàng đã bắt đầu hối hận vì sao mình lại đến đây.

Tạ Sách nhếch môi, dường như đã trêu chọc thành công, giọng nói nhẹ nhàng giải thích: "Không phải nàng nói kinh Phật cần chép quá nhiều sao, ta giúp nàng chép bớt vài phần."

Tạ Sách vòng tay từ phía sau ôm lấy nàng, trọn vẹn ôm thân thể bé nhỏ của nàng vào lòng, nắm lấy cổ tay nàng nhẹ nhàng xoa nắn: "Nghe nha hoàn nói tay nàng chép đến đau, nghỉ ngơi cho khỏe."

Lời nói quen thuộc khiến Tuyết Yên lạc lối trong suy nghĩ.

"Sau này nếu Lão phu nhân còn phạt nàng chép sách, nàng cứ nói với ta, ta sẽ chép giúp nàng."

"Tay có đau không? Đặt lên tay ta."

Bàn tay chai sạn của Tạ Sách từ từ lướt qua làn da mịn màng ở cổ tay Tuyết Yên, hơi thở thanh lạnh quanh thân hắn bao bọc lấy nàng, lời thủ thỉ cưng chiều... tất cả đều mang theo sự mê hoặc kéo Tuyết Yên chìm sâu hơn vào vực thẳm sa đọa.

Cơ thể căng thẳng vô thức mềm nhũn ra, nàng nép vào lòng Tạ Sách, chủ động ôm lấy eo hắn "Ừm."

Ánh mắt đen thẳm, u tối của Tạ Sách dừng trên đôi mày hơi mơ hồ của nàng. Lại nghĩ đến chuyện cũ nào đó khi ở bên đại ca rồi sao?

Hắn lơ đãng xoa nắn cổ tay thon thả của Tuyết Yên tựa như cành liễu phất qua mặt hồ, hư ảo mềm mại mang theo vài phần triền miên khó hiểu.

Không sao, không sao.

Hắn rồi sẽ thay thế được tất cả những chuyện cũ ấy.

Tạ Sách cứ thế ôm Tuyết Yên, giúp nàng xoa tay mà vẫn không quên chép kinh Phật, dường như chẳng hề mệt mỏi chút nào.

"Do thấy sắc đẹp mà sinh lòng tham; sinh lòng tham mà bị sắc đẹp trói buộc, thậm chí bị cái biết trói buộc, liền gọi là hủy hoại giới luật thanh tịnh, làm ô nhục Phạm hạnh. (1)"

Viết đến câu này Tạ Sách cong môi cười, ý vị khó lường. Tự xét mình lúc này, quả thực có chút bất kính với Đức Phật.

Hắn im lặng tặc lưỡi nhưng bàn tay lớn đang xoa nắn cổ tay Tuyết Yên lại không hề có ý dừng lại. Nụ cười càng thêm phóng túng. Với người trong lòng, nào chỉ là tham lam.

Tạ Sách hơi cúi đầu, cằm cọ xát nhẹ nhàng vào tóc mai của Tuyết Yên.

Tuyết Yên tham luyến dựa vào lòng Tạ Sách, đắm chìm nơi ranh giới giữa tỉnh táo và mê hoặc đến nỗi không hề nhận ra hắn đã đặt bút xuống từ lúc nào.

Một chiếc hộp bọc gấm được đưa đến trước mặt, trong đôi mắt hơi sương mù của Tuyết Yên lộ vẻ nghi hoặc: "Đây là gì?"

Tạ Sách cố tình giữ bí mật: "Mở ra xem."

Tuyết Yên hơi nhổm eo, ngồi thẳng người vươn tay đón lấy.

Mở hộp, nàng thấy bên trong đặt vài chiếc trâm cài tóc được chạm khắc tinh xảo và đẹp đẽ. Đầu ngón tay cầm hộp gấm của Tuyết Yên hơi siết chặt.

"Thứ ta đã hứa tặng nàng hôm đó."

Tạ Sách rất hài lòng vì không còn thấy chiếc trâm cài mà huynh trưởng đã tặng trên tóc nàng. Bởi vậy, hắn cũng không để tâm đến việc mấy ngón tay nàng đang căng đến mức trắng bệch.

Hắn giơ tay lật qua từng chiếc trâm trong hộp gấm, chọn một chiếc có đính ngọc trai Nam Hải lên, cài vào tóc nàng.

Tuyết Yên cắn môi, ngước mắt lên thấy ống tay áo hắn lướt qua trước mắt rồi nhanh chóng hạ xuống.

Tạ Sách hơi ngả về sau, thoải mái ngẩng cằm ngắm nhìn nàng.

Hạt ngọc trai Nam Hải trắng trong đính trên mái tóc đen nhánh, càng tôn lên vẻ ngọc cốt băng cơ, dung nhan rạng ngời của nàng.

Đôi mắt thu thủy dài và cong tự nhiên mang theo vẻ quyến rũ như muốn nói lại thôi nhưng nàng cố ý kiềm chế, ngược lại tăng thêm ba phần vô tội thản nhiên và thanh nhã.

Ngón tay dài của Tạ Sách đặt bên tóc mai nàng, móc lấy lọn tóc rồi trượt xuống, dừng lại ở vành tai nàng. Đầu ngón tay hắn vẽ vòng tròn phác họa vành tai. Tuyết Yên sợ nhột liền rụt cổ lại, giọng nói yếu ớt run rẩy: "Thế tử..."

Cổ họng Tạ Sách hơi nghẹn lại tay hắn tiếp tục hạ xuống sau đó nâng cằm nàng, ngón cái chấm lên môi nàng: "Chưa có một tiếng cám ơn nào."

Làm sao Tuyết Yên không nghe ra hàm ý của hắn. Đôi mắt sương mù đã trở nên tỉnh táo ngay khi Tạ Sách cài trâm cho nàng.

Cố Tuyết Yên, nàng quên mất mình đến đây để làm gì rồi sao!

Nàng giận dữ với chính mình, sao lại để mọi chuyện trở nên mơ hồ đến mức này.

Hơn nữa, là chính nàng đã chủ động dựa vào lòng Tạ Sách. Lúc này nếu không chiều theo hắn e rằng hắn sẽ không chịu bỏ qua.

Tuyết Yên mím môi, lấy hết can đảm cúi người sát lại, đôi môi đỏ mọng dán cực nhanh vào má hắn rồi lập tức dịch eo ngồi ngay ngắn lại.

"Thế này đã xem là xong chưa?"

Tạ Sách đưa tay lên dùng khớp ngón tay lau nhẹ má vừa bị nàng chạm nhẹ, đôi mắt cực kỳ đẹp nheo lại, động tác mang theo chút phong lưu phóng đđãn.

Tuyết Yên thấy hắn có vẻ đang vui liền làm nũng một phen: "Dù sao cũng đã cảm ơn rồi."

Tạ Sách chậm rãi "Ừm" một tiếng.

Mông Tuyết Yên vẫn dính trên đùi hắn chỉ cảm thấy bứt rứt không yên, do dự muốn đứng dậy: "Thế tử ôm ta mãi, chắc cũng ngồi không thoải mái..."

Tạ Sách gật đầu: "Đúng là không thoải mái lắm."

Tuyết Yên đang định tiếp lời nói vậy nàng đứng dậy, thì eo nàng bị một vòng tay lớn ôm chặt. Nàng còn chưa kịp phản ứng, Tạ Sách đã nâng nàng đứng lên.

Chân bị nhấc khỏi mặt đất, Tuyết Yên mở to mắt. Chỉ trong chớp mắt, nàng đã bị đặt lên trên án thư.