Chương 10

Trong hoa sảnh, lưng của Cố Sùng Văn tuy thẳng tắp nhưng đôi tay giấu trong ống áo lại luống cuống xoa xoa. "Không biết Thế tử lần này giá lâm là vì chuyện gì?"

Dù tuổi tác ông có lớn hơn vị công tử trẻ tuổi phong thần tuấn lãng trước mặt này nhiều nhưng người này không chỉ là Kinh Triệu Phủ Doãn, mà còn là Thế tử của Trấn Bắc Hầu. Cô mẫu của hắn lại là Quý phi nương nương, thân phận tôn quý. Đâu phải một quan viên tầm thường như ông có thể làm bộ làm tịch trước mặt.

Giọng Tạ Sách ung dung trầm ổn: "Cố đại nhân không cần bận lòng. Chỉ là có một vụ án còn nhiều điểm nghi ngờ nên mới đến quý phủ hỏi thăm đôi lời."

Cố Sùng Văn trấn tĩnh gật đầu nhưng trong lòng lại rối bời như tơ vò, nghĩ mãi cũng không ra hiểu nổi án gì lại dây dưa đến mình.

Tạ Sách thấy vài giọt mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán Cố Sùng Văn. Hắn dĩ nhiên không phải đến để dọa nạt. Trên khuôn mặt thanh tú, khẽ nở nụ cười: "Là thế này, chuyện viên giáo úy ở quán trà phố Tây Tự vô ý làm thương con trai Vệ Bá Gia, Cố đại nhân hẳn đã nghe qua."

Cố Sùng Văn nhíu mày trầm tư gật đầu. Ông nghe nói con trai Vệ Bá Gia nằm liệt giường gần nửa tháng, mấy ngày trước mới có thể xuống giường.

Cho dù viên giáo úy có thế lực lớn đến đâu, con mình bị thương đến nông nỗi này, Vệ Bá Gia chắc chắn cũng không chịu bỏ qua.

Tạ Sách tiếp lời suy nghĩ của ông: "Nay nhà họ Vệ có lời khai khác với lời cung của giáo úy."

Cố Sùng Văn nghe đến đây vẫn chưa hiểu rõ, việc này có liên quan gì đến ông. Nhưng Thanh Mặc đứng bên cạnh cúi đầu im lặng thì đã hiểu.

Ngày xảy ra chuyện, Thế tử và Cố cô nương có mặt tại quán trà đó. Vụ án này đã được xét xử rõ ràng từ lâu, vả lại nó không xảy ra ở quán trà mà là tửu lầu đối diện. Vệ Trì tự mình uống say nói lời khıêυ khí©h giáo úy, còn sai gia nô động thủ khiến phạm nhân mà giáo úy đang truy đuổi nhân lúc hỗn loạn trốn thoát, vì thế mới bị dạy cho một bài học.

Quả nhiên, hắn nghe Thế tử chậm rãi không nhanh không chậm nói: "Ta được biết Tứ cô nương của quý phủ hôm đó có mặt tại hiện trường, đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình."

Cố Sùng Văn nghe vậy hơi thở phào nhẹ nhõm nhưng lông mày vẫn chưa giãn ra. Tuyết Yên xui xẻo thế nào lại đυ.ng phải chuyện này. Giáo úy thì họ không dám chọc mà Vệ Bá Gia càng không dễ đắc tội.

Tạ Sách không kiên nhẫn lắm, dùng nắp chén gạt đi những cánh trà nổi trên mặt nước, nhấp một ngụm rồi ngước mắt hỏi: "Không biết Tứ cô nương hiện đang ở đâu?"

Cố Sùng Văn thu lại suy nghĩ, cười đáp: "Tiểu nữ giờ này hẳn đang chép kinh Phật trong Phật đường. Ta sẽ cho người đi gọi nó đến ngay."

Hàng mi dài của Tạ Sách rủ xuống, nét lạnh lùng ẩn chứa trong đôi mắt phượng tiêu tan đi nhiều. Xem ra nàng thật sự đang ngoan ngoãn chép kinh.

Tạ Sách cong môi: "Không vội."

Cố Sùng Văn không khỏi lấy làm lạ. Thế tử khi nãy vẫn còn mang vẻ thiếu kiên nhẫn, vậy mà chớp mắt đã nói không cần vội. Ông cũng không nghĩ nhiều liền sai hạ nhân đi gọi Tuyết Yên.”

Khi nha hoàn vào truyền lời, Tuyết Yên đang viết chữ cuối cùng của một cuốn kinh.

Nghe phụ thân bảo nàng ra tiền sảnh, lòng nàng hoảng loạn, tay cầm bút run lên một chấm mực rơi xuống kinh cuốn, lan ra thành vết lem luốc lộn xộn.

Không kịp để tâm đến cuốn kinh bị hỏng, Tuyết Yên bất an hỏi: "Có nói là việc gì không?"

Nha hoàn lắc đầu: "Lão gia không nói, chỉ dặn cô nương mau chóng ra đó."

Lần này Tuyết Yên không thể tự lừa dối mình được nữa, Tạ Sách chính là đến tìm nàng. Chỉ là không biết hắn đã nói với phụ thân nàng thế nào.

Nàng ở đây suy đoán cũng vô ích. Tuyết Yên thở ra một hơi đứng dậy, mang theo tâm trạng bất ổn đến tiền viện.

Tuyết Yên đi trong sân nhìn về phía hoa sảnh. Tạ Sách ngồi nghiêng mình trên ghế giao ỷ đối diện với nàng. Hắn đang nói chuyện với phụ thân, khóe môi nở nụ cười nhạt, vẻ mặt nhìn có vẻ không đến nỗi tệ.

Tuyết Yên bước vào hoa sảnh cúi mình: "Phụ thân."

Nàng giả vờ không quen biết Tạ Sách, rủ mắt không nhìn về phía hắn.

Cố Sùng Văn giới thiệu với Tạ Sách: "Đây là tiểu nữ." Rồi lại quay sang Tuyết Yên: "Còn không mau ra mắt Thế tử."

Nghe phụ thân nói vậy, Tuyết Yên mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Nàng xoay người hành lễ về phía Tạ Sách: "Tiểu nữ bái kiến Thế tử."

Ánh mắt Tạ Sách khẽ liếc, đứng dậy bước tới hai bước: "Tứ cô nương không cần đa lễ."

Hắn xưa nay thích nhìn Tuyết Yên từ trên cao, thu trọn thân thể mảnh mai của nàng vào tầm mắt.

Đặc biệt khi nàng cúi cổ thon xuống, theo sự kéo căng của cổ áo làn da trắng như tuyết lộ ra rõ ràng trước mắt hắn.

Ánh mắt Tạ Sách luôn mang tính xâm chiếm, khiến Tuyết Yên khó lòng chống đỡ. Chính điều này, từng giây từng phút nhắc nhở nàng, hắn không phải Thời An, cũng khiến nàng không đến nỗi hoàn toàn mê đắm.

Chốc lát, Tuyết Yên cảm thấy không chịu nổi. Nàng nâng mí mắt, ánh nhìn mềm mại mang theo chút ý cầu xin. Nàng không muốn đối diện với đôi mắt của Tạ Sách đã cố ý dịu dàng và hòa hoãn.

Sự dịu dàng ấy giống như đôi mắt trong mộng.

Tuyết Yên chợt thấy hoảng hốt, tim đập rộn ràng.

Cố Sùng Văn bước tới nói: "Thế tử có điều gì cứ hỏi là được."

Tuyết Yên ngẩn người, khó hiểu nhìn Tạ Sách: Hỏi gì cơ?

Tạ Sách không nhìn nàng, mà nói với Cố Sùng Văn: "Việc liên quan đến tra án, ta cần hỏi riêng Tứ nương tử."

"Việc này..." Cố Sùng Văn có vẻ khó xử. Thế tử lạnh lùng, ông lo Tuyết Yên vốn nhát gan, đối diện với lời hỏi sẽ sợ hãi mà nói năng không biết chừng mực, ngược lại rước lấy phiền toái.

Ánh mắt Tạ Sách lướt qua ông, lạnh lùng không cho phép nghi ngờ.

Cố Sùng Văn đành bước ra ngoài. Trong hoa sảnh chỉ còn lại hai người. Tuyết Yên tin lời hắn, nàng khẽ nhíu mày, đôi mắt sương mai xinh đẹp tràn đầy vẻ bối rối: "Thế tử muốn hỏi về vụ án nào?"