“Nói!”
Khuôn mặt người đàn ông dần tiến lại gần, mặt đối mặt, gần như chạm vào nhau.
Hơi thở của hai người quyện vào nhau, mùi gỗ mát lạnh hòa cùng hương hoa thoang thoảng xộc thẳng lên mũi.
Y Lộc Đường không khỏi trợn tròn mắt, mặt đỏ bừng.
“Tôi... tôi biết lỗi rồi, anh đừng như vậy, tôi sợ...”
Cô rụt người lại, trên mặt vẫn còn vương nước mắt chưa khô, đôi mắt long lanh ướt đẫm, ngơ ngác nhìn Lorenzo.
Khóc.
Lại khóc.
Lorenzo không chịu nổi cách cô khóc như vậy.
Càng không chịu nổi cô dùng ánh mắt đó nhìn anh.
Một cảm giác tê dại lan từ đỉnh đầu xuống, chảy dọc sống lưng đến mềm nhũn, ánh mắt trở nên thâm trầm, hơi thở cũng bắt đầu loạn nhịp.
Anh hơi nghiêng người ra sau, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu hút đầy sức mạnh áp chế.
“Đã sợ tôi đến vậy, sao còn dám nói dối?” Anh dùng một tay giữ chặt gáy cô, buộc cô phải ngước nhìn mình.
“Ai đã cho em cái gan đó?”
Y Lộc Đường không dám đối diện với ánh mắt sắc lạnh của anh, cũng không muốn giải thích mối quan hệ với Lạp Thản, chỉ biết không ngừng khóc: “Tôi... không có.”
Cô thực sự bắt đầu hối hận vì đã nói dối.
Không ngờ anh lại nổi giận đến vậy.
Lúc này Lorenzo cúi gằm xuống trước mặt cô, vài tia nắng từ trên cao chiếu xuống đường nét khuôn mặt góc cạnh của anh, ánh mắt nâu sẫm thăm thẳm, các đường nét ngũ quan dần áp sát: “Em thực sự nghĩ rằng tôi sẽ không chạm vào em sao?”
Gân xanh trên cánh tay nổi lên, kèm theo lực siết ngày càng mạnh: “Tin hay không, tôi sẽ làm em ngay tại đây?”
Anh ghét người không nghe lời.
Càng ghét những kẻ không nghe lời mà còn dám nói dối.
Anh sinh ra là để nắm quyền kiểm soát.
Nhưng không hiểu sao, cô gái yếu mềm này lại luôn dễ dàng chạm vào giới hạn của anh.
Cảm giác này... không dễ chịu chút nào.
Y Lộc Đường chỉ cảm thấy có một áp lực khủng khϊếp ập tới, gáy bị siết chặt đến đau.
“Đừng... đừng như vậy...” Phản kháng của cô yếu ớt đến mức chẳng khác gì tiếng rêи ɾỉ.
“Đừng gì?”
Lorenzo nâng nhẹ cổ cô lên, gần như ép sát mặt: “Em giả vờ ngây thơ cái gì? Easy girl?”
Miệng Y Lộc Đường mím chặt như con vịt con, nước mắt rơi từng giọt như hạt châu đứt chuỗi.
“Anh buông tôi ra! Đồ biếи ŧɦái!”
Lorenzo khựng lại một giây, tay đang siết chặt cũng nới lỏng vài phần.
Khóe mắt Y Lộc Đường rưng rưng, gương mặt trắng nõn đỏ bừng lên, dùng tay đấm vào ngực Lorenzo, uất ức hét lên: “Anh mà còn không buông ra, tôi… tôi sẽ…”
Thỏ ép đến đường cùng cũng biết cắn người.
Cô đưa tay lên, nắm lấy cánh tay Lorenzo, há cái miệng nhỏ cắn một cái vào cánh tay anh.
Cú cắn này không mạnh, nhưng lại khiến dây thần kinh của anh như bùng nổ.
“Fuck!”
Anh giơ nắm đấm kia lên, gân xanh ở cổ nổi rõ rệt, đồng tử sắc lạnh đột nhiên co rút lại.
Y Lộc Đường cũng bị hành động đột ngột ấy dọa cho sợ hãi, vội vàng buông tay, nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn người đàn ông đáng sợ trước mặt.
Trong không khí thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ.
Đó là mùi hương đặc trưng của Y Lộc Đường.
Hòa lẫn với nhịp thở gấp gáp, như đang khuấy động dây thần kinh sâu kín nhất trong lòng Lorenzo.
Lý trí còn sót lại bắt đầu hoàn toàn sụp đổ.
Nhịp tim dồn dập như trống, vang dội khắp l*иg ngực.
Giây tiếp theo, nắm đấm vốn tràn đầy uy lực kia bỗng được hóa giải bởi một thứ sức mạnh vô hình, buông lơi xuống.
Hai bàn tay lập tức ôm lấy gáy cô.
Anh không chút do dự cúi người xuống, mạnh mẽ chiếm lấy môi cô.