Chương 19

Không gọi anh thì còn gọi ai nữa?

Ở đây chỉ có hai người bọn họ.

Nhận ra cách xưng hô của mình không được lịch sự, Y Lộc Đường ngượng ngùng xin lỗi: “Xin lỗi anh, tôi không nên gọi anh như vậy, Lo… Lozo… anh tên là gì ấy nhỉ?”

Sắc mặt Lorenzo lập tức tối sầm lại.

Mặt cô gái bị anh dùng ngón tay siết chặt.

Đầu ngón tay in sâu vào làn da mềm mịn, vùng bị véo nhanh chóng đỏ ửng.

“Nhớ kỹ cho tôi!”

Giọng anh lạnh như băng đá sắc nhọn, mang theo sát khí rợn người: “Tôi tên là Lorenzo.”

Cô chỉ cảm thấy mặt mình sắp bị anh bóp nát, cô cố nhịn đau, từ kẽ răng bật ra tiếng rêи ɾỉ: “Nhớ… nhớ rồi…”

“Nhắc lại một lần nữa.”

Lực trên tay anh ngày càng mạnh, đôi môi mềm bị bóp thành hình chữ O, cơn đau lan ra khắp má.

“Lo…ren…zo.”

Y Lộc Đường bị bóp đến mức phát âm cũng không rõ nữa.

Cô dùng hết sức lực toàn thân, cố gắng đẩy Lorenzo ra.

Nhưng Lorenzo chỉ nhàn nhã giơ tay, tạo thành một rào cản không thể vượt qua.

Bất kể tay cô vùng vẫy thế nào, tay vẫn không thể chạm được vào người anh một chút nào.

Y Lộc Đường lúc này chẳng khác nào một chú mèo con bướng bỉnh đang vùng vẫy chống cự, khuôn mặt hơi ửng hồng vì tức giận, lại vô tình tăng thêm vài phần đáng yêu.

Những rung động tuổi trẻ luôn đến rất đột ngột…

Giống như một cơn lốc bất chợt ập đến, cuốn người ta quay cuồng.

Tim Lorenzo khẽ run, yết hầu cũng chuyển động, lực tay bất giác buông lỏng.

“Đại ca, bọn em đến rồi, phải ném ai ra ngoài vậy?”

Tiếng gọi từ phía sau bỗng phá tan bầu không khí ngột ngạt.

Là mấy người anh gọi điện khi nãy đã tới.

Lorenzo thu ánh mắt về, buông hẳn khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Lộc Đường, rồi rút ra một xấp đô la trong túi.

“Thằng nằm dưới đất, vứt đến cổng bệnh viện gần nhất, sạch sẽ chút, đừng để lại dấu vết.”

Mấy chàng trai không nói lời nào, nhận tiền rồi vác Ba Dục đi.

Lorenzo quay người lại, cúi đầu nhìn Y Lộc Đường đang ôm lấy hai má, đáy mắt thoáng một tia sâu sắc khó đoán.

“Nghĩ kỹ chưa? Có muốn đi với tôi không?”

Y Lộc Đường bị bóp đau điếng, nhưng lại chẳng dám nổi giận, chỉ có thể ôm mặt, giọng mềm nhũn: “Tôi đi, tôi đi… cầu xin anh, đừng để anh ta tìm tôi gây rắc rối nữa…”

Cằm Lorenzo siết chặt, im lặng một lát, rồi khẽ cong môi, đôi mắt nâu đầy ẩn ý.

“Đi theo tôi.”

Nói xong, anh sải bước quay lại đường cũ.

Y Lộc Đường cắn môi, vội vàng lẽo đẽo theo sau Lorenzo.