“Em tên gì, học trường nào?”
“Hả?” Y Lộc Đường trợn tròn mắt, không hiểu sao người đàn ông lại hỏi như vậy.
“Hả cái gì mà hả, không hiểu tiếng người?” Lorenzo hơi ngẩng cằm, nheo mắt lại nhìn cô.
Khuôn mặt ửng hồng của Y Lộc Đường lại hơi đỏ lên một chút, cô rụt rè trả lời: “Tôi tên là Y Lộc Đường, học ở Học viện Quốc tế Gerlo.”
Anh biết, đó là một trường đại học tư nhân ở Thái Lan.
Chỉ cần có tiền là có thể vào học.
Lông mày của Lorenzo khẽ nhướng lên, anh đưa tay ra vỗ nhẹ vào má Y Lộc Đường.
Rất mịn.
Giống như đậu phụ non.
Anh ngây người một giây, ánh mắt sâu thẳm, nhưng giọng điệu vẫn đáng sợ: “Tôi nhớ em rồi, Y Lộc Đường.”
Bàn tay to lớn của người đàn ông vừa ấm áp vừa thô ráp.
Lông mi cô khẽ run lên, hai má đỏ bừng.
“Branwen, gọi xe cho cô ấy.”
“Hả? Gọi xe?”
Branwen gãi đầu đầy khó hiểu, thế là thả người ta đi thật à?
Không phải diễn màn ba người chạy trốn trên đường cao tốc sao?
Mặc dù không hiểu đầu đuôi, nhưng cậu vẫn làm theo chỉ dẫn của Lorenzo, chặn một chiếc taxi lại.
Thấy cuối cùng cũng được thả, Y Lộc Đường ước gì có thể chui ngay vào xe rời đi.
Nhưng tâm tư nhỏ bé ấy nhanh chóng bị anh nhìn thấu.
Lorenzo trực tiếp nắm lấy cổ áo cô, như xách một chú gà con, kéo cô đến cạnh xe taxi.
Hai tay chống lên mui xe, cô gái lập tức bị vây trong khoảng trống giữa cánh tay rắn chắc của anh, không thể nhúc nhích.
Ánh mắt Lorenzo lạnh lùng và hoang dã, khóe môi dần cong lên: “Tôi tên là Lorenzo.” Anh giọng nói trầm thấp kề sát tai Y Lộc Đường.
“Hãy nhớ kỹ tên ân nhân cứu mạng của em. Chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Vừa dứt lời, Lorenzo không chút khách khí ném cô vào trong taxi, ném một nắm tiền cho tài xế.
Y Lộc Đường bị kéo mạnh vào trong xe, đầu còn không cẩn thận bị đập vào nóc xe.
Cô xoa xoa cái đầu đau vì bị va chạm.
Đau… đau quá…
Người đàn ông này sao thô bạo thế chứ?
Lorenzo tựa tay lên cửa xe, cổ áo chữ V sâu để lộ ra đường nét cơ bắp màu đồng rõ ràng, gân xanh trên cánh tay cũng hiện rõ.
Rất hoang dã.
Cũng rất gợi cảm.
Anh đóng sầm cửa xe, vỗ vỗ nóc xe.
“Đến Học viện Quốc tế Gerlo.”
Không đợi Y Lộc Đường kịp định thần, chiếc taxi đã lao đi như tên bắn, để lại một vệt khói dài.
Lorenzo bất động nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang lao đi, cho đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt.