“Ồ, chào cô.” Ngu Việt giơ bàn tay quấn đầy băng gạc lên, học theo dáng vẻ của đối phương, phẩy phẩy tay: “Làm quen chút, con gái dì Cổ.”
Người giúp việc tráo đổi Ngu Việt họ Cổ, nghĩ vậy, Ngu Việt lại bổ sung như lỡ lời: “À, xin lỗi nha, đáng ra phải gọi là cô Cổ mới đúng.”
“Cô Cổ” đồng âm với “thiên kim giả”.
[Tuế Tuế, mặt cô ta bị cô nói đến mức tái xanh rồi kìa!] Hệ thống kinh ngạc thốt lên.
Không chỉ là tái xanh, trong nháy mắt, nét mặt của Ngu Điềm Điềm đã chuyển từ kinh ngạc sang tức đến xấu hổ, tốc độ thay đổi khiến người ta phải líu lưỡi.
Kinh ngạc vì cô ta không hiểu sao con nhà quê trước đây gặp mình còn không dám ngẩng đầu giờ lại trở nên mồm mép lanh lợi như thế.
Tức giận và xấu hổ thì khỏi nói, từng câu từng chữ của Ngu Việt đều đánh trúng điểm yếu của cô ta.
Chắc chắn Ngu Điềm Điềm đến đây thăm hỏi người chị vừa tự sát bất thành vì lý do tốt lành gì. Chỉ là lần này Ngu Việt tự sát khiến cha mẹ nhà họ Ngu hoàn toàn thất vọng về cô ấy, sau khi giấu nhẹm tin tức thì cũng chẳng hỏi han gì thêm.
Nghe nói bộ phim mới ra rạp của Ngu Việt lại thất bại, lần này Ngu Điềm Điềm đến là để cười nhạo.
Ai ngờ cô ta lại bị những lời lẽ của Ngu Việt chọc cho đỏ bừng cả mặt: “Ngu Việt, tôi nói cho cô biết, đừng có mà được voi đòi tiên! Ba mẹ đã nói rõ ràng rồi, chuyện trước kia coi như xóa bỏ hết, những việc người của họ Cổ kia làm chẳng liên quan gì đến tôi, ân oán đời trước đừng có kéo sang chúng ta!”
“Còn nữa, cô đừng tưởng tự sát là có thể uy hϊếp tôi trả lại tài nguyên cho cô! Cô nghĩ gương mặt này của cô thật sự có thể vào làng giải trí à? Nếu không nhờ nhà họ Ngu chúng tôi, cô có đi qua mặt đạo diễn một vạn lần cũng chẳng có cơ hội đâu!”
Từ nhỏ Ngu Điềm Điềm đã được nuôi dạy trong điều kiện sung túc, vừa tốt nghiệp Học viện Điện ảnh đã vào giới giải trí, dựa vào hình tượng ngọt ngào để hút fan điên đảo, chen chân vào hàng ngũ tiểu hoa nổi bật.
Nhưng những lời thốt ra từ miệng cô ta lại hoàn toàn khác với hình tượng nữ minh tinh đáng yêu trong ống kính.
“Khoan đã, khoan đã, vừa rồi cô nói ‘nhà họ Ngu chúng tôi’ à? Làm rõ một chút nhé, câu này phải là đứa con ruột thịt là tôi mới có tư cách nói chứ?”
Ngu Việt ngẩng đầu nhìn cô ta, mặc dù sắc mặt còn tái nhưng vẫn không che được vẻ đẹp sắc nét đầy khí chất của cô.