Chương 14

Ban ngày cô ta mới đến bệnh viện thăm Ngu Việt, lúc đó đối phương còn nằm trên giường nửa sống nửa chết, vậy mà ai có thể nói cho cô ta biết, tại sao con nhà quê kia lại có thể xuất hiện ở đây tối nay? Còn cướp hết cả spotlight của cô ta nữa!!

“À, nhà không cử xe đến đón tôi, nên tôi bắt taxi tới.” Ngu Việt thản nhiên liếc qua con anh linh đang sợ hãi bám trên vai Ngu Điềm Điềm, giọng điệu nhẹ nhàng mà sắc bén, đủ khiến tất cả mọi người trong sân đồng loạt giật mình.

Chuyện gì vậy... nhà họ Ngu lại thờ ơ với con ruột vừa tìm lại của mình đến thế sao? Đến tiệc gia đình cũng không cử xe đón, con gái nhà hào môn mà còn phải tự bắt taxi đến à?

Trên tầng hai biệt thự, Ngu Thế Cường nghe thấy tiếng xì xào bàn tán dưới lầu thì sắc mặt lập tức biến đổi, vội gọi quản gia bên cạnh đến dặn dò: “Sau buổi tiệc nghĩ cách giải thích với mọi người một chút, nhớ là đừng lộ liễu quá.”

Ngu Thế Cường sợ nhất là bị người ta chê cười, càng không muốn người khác nói ông thiên vị không công bằng.

Còn ở dưới lầu, Ngu Điềm Điềm càng tức giận đến phát run, tay vẫn siết chặt phía sau, giữ vẻ mặt bình tĩnh, “Thì ra là vậy, em còn tưởng chị cố ý đến muộn nữa chứ.”

“Nếu đã thế thì em không nên tự ý đánh đàn thay chị để xin lỗi các vị khách quý nữa, chị, tự chị làm đi.”

Ngu Việt từ nhỏ lớn lên bên ngoài, làm gì biết đánh đàn? Huống chi nguyên chủ vừa mới cắt cổ tay, bây giờ sợ là chỉ giơ tay lên búi tóc thôi cũng thấy khó khăn. Ngu Điềm Điềm chính là tính trước điều này nên mới dám nhường chỗ lại cho Ngu Việt.

“Hả? Đàn piano á, tôi không biết đánh đâu.” Ngu Việt chân thành nói.

“Quả nhiên là đồ nhà quê, đến cái này cũng không biết.” Một vị khách thân thiết với Ngu Điềm Điềm cười nhạo.

Trên lầu, Lâm Yến cũng nhíu mày: “Cũng tại tôi, lúc tìm được con bé không nghĩ đến việc cho nó học chút tài nghệ, bây giờ xem ra thật sự không thể so sánh với Điềm Điềm – người được bồi dưỡng từ nhỏ.”

Ngu Điềm Điềm vui mừng ra mặt, hiệu quả cô ta muốn chính là như vậy!

Đang định tiếp tục làm cho Ngu Việt mất mặt, thì lại nghe Ngu Việt bổ sung thêm: “Tôi chỉ biết chơi cái kia.”

Cô giơ tay chỉ về phía góc phòng, nơi đặt một nhạc cụ quen thuộc, chiếc sắt.

Mọi người nhìn theo hướng tay cô, những vị khách có hiểu biết về nhạc cụ đều sững sờ!