“Wow, là Điềm Điềm sao? Lâu rồi không gặp, con bé càng lớn càng xinh đẹp.”
“Nói ra mới nhớ, hồi nhỏ tôi còn từng bế con bé nữa kia, lúc nãy còn thắc mắc sao giờ này vẫn chưa thấy nó xuất hiện.”
“Đây là nhị tiểu thư nhà họ Ngu sao? Đúng là đánh đàn giỏi thật!”
...
Dưới ánh đèn, Ngu Điềm Điềm hưởng thụ ánh nhìn của mọi người, không khỏi ngẩng đầu kiêu hãnh. Trong lòng cô ta tưởng tượng ra hình ảnh chính mình trong mắt đạo diễn Từ: nhất định là vô cùng rực rỡ, vô cùng chói sáng.
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, từ sân biệt thự vang lên tiếng phanh xe chói tai, âm thanh ấy tức thì lấn át tiếng đàn, mọi người đồng loạt quay lại nhìn theo...
Chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ từ từ bước xuống xe, từ xa đến gần, làn da trắng trẻo, dung mạo xinh đẹp, môi đỏ tóc xoăn, ngũ quan tinh xảo rõ nét, giữa đêm tối như một nữ thần giáng trần, đẹp đến mức khiến người khác cảm thấy không chân thật.
Chỉ là yên lặng đứng đó thôi, cũng đủ khiến mọi ánh mắt không thể rời khỏi.
Ngu Việt từ ký ức của nguyên chủ đã biết đến bữa tiệc gia đình này, càng biết rõ sau khi xảy ra chuyện kia, nhà họ Ngu chắc chắn sẽ không muốn cô xuất hiện trong bữa tiệc tối nay.
Nhưng cô vốn ngang bướng, càng không cho thì cô càng phải xuất hiện.
Vì vậy cô mặc lại bộ lễ phục không vừa người mà quản gia đã gửi cho nguyên chủ mấy ngày trước, rồi bắt taxi đến đây chỉ với vài chục tệ.
Chỉ là... bây giờ nhìn lại, mọi người chưa từng thấy ma nữ xinh đẹp bao giờ à?
Hệ thống: “Tuế Tuế, mọi người bị sắc đẹp của cô làm cho choáng váng rồi!”
Mặc dù nói vậy, nhưng hệ thống hiểu rõ, thân thể nguyên chủ từ lâu đã bị mệnh cách xui xẻo bào mòn đến kiệt quệ. Dù về ngoại hình có vài phần tương tự Ngu Việt kiếp trước, nhưng lại chẳng bằng nổi một phần mười khi là thiên tài Huyền môn.
Nếu bọn họ có thể nhìn thấy Ngu Việt của ngàn năm trước, nhất định sẽ thực sự phải ngợi khen không thôi, kinh diễm đến mức nghẹt thở.
Ngu Việt: “Cảm ơn lời khen, nhưng dương khí ở đây nhiều quá, tôi hơi khó thở.”
Đã rất lâu rồi cô chưa thấy đông người như vậy, cảm giác không khác gì người sống bị lạc vào địa phủ.
Ngược lại, mấy con ma ẩn trong đám đông lại khiến cô cảm thấy thân quen hơn một chút.
Trong đám người, Ngu Điềm Điềm – kẻ vừa nén giận được đôi chút – nghiến răng đứng dậy, bàn tay siết chặt giấu ra sau lưng: “Chị, sao giờ chị mới đến vậy?”