Chương 8

"Anh Thâm, lỡ như con tiện nhân đó gặp may sống sót thì sao, chuyện bại lộ thì chẳng phải chúng ta phải ngồi tù mọt gông à..."

E rằng tất cả những gì cô ta và mẹ mình đã dày công vun đắp bao năm nay đều sẽ đổ sông đổ bể.

"Yên tâm." Tô Thâm ôm cô ta dỗ dành thân mật.

"Khu vực này không có camera, cho dù cô ta mạng lớn còn sống thì cũng không có bằng chứng, càng không ai có thể chứng minh chúng ta muốn hại cô ta."

"Hơn nữa mọi chuyện đã có nhà họ Tô chống lưng, dựa vào mối quan hệ và quyền thế của nhà họ Tô còn sợ cô ta làm gì?"

"Đúng vậy! Anh Thâm nói đúng, dù sao cô ta cũng không có bằng chứng, muốn kiện chúng ta còn khó hơn lên trời. Nếu cô ta còn cố chấp không tỉnh ngộ chúng ta sẽ dùng tội danh vu khống để tống cô ta vào tù!"

Nhà họ Tô là một trong những gia tộc hào môn hàng đầu ở thành phố Kim, địa vị tự nhiên không cần phải bàn.

Cổ phiếu của tập đoàn Vân thị những năm gần đây sụt giảm nên muốn liên hôn với nhà họ Tô.

Mẹ của Vân Chi Ý đã qua đời vì ung thư, người mẹ kế mà ba cô cưới về lại đang mang thai con trai, bà ta tác oai tác quái nhưng ba cô luôn mắt nhắm mắt mở cho qua.

Cho dù cô có chịu uất ức ngút trời, oan khuất đến đâu thì sao chứ? Sẽ không có ai chống lưng cho cô cả.

Chiều tối.

Lệ Quắc Dã trở về lâu đài.

Anh bước vào phòng khách rộng lớn, ngồi xuống chiếc ghế sofa kiểu châu Âu.

Việc Vân Chi Ý không một lời từ biệt rời đi khiến cho không khí xung quanh anh trở nên lạnh lẽo.

Những người phụ nữ khác đều hận không thể dán chặt vào người anh, còn cô thì hay rồi, sau khi cân nhắc lợi hại ngủ xong liền chạy mất.

"Đúng là đồ phụ nữ chơi xong rồi bỏ!"

Phong Trạch cầm một xấp tài liệu vội vã bước vào.

"Thiếu gia, đã điều tra ra rồi ạ."

"Vân Chi Ý, 23 tuổi, là con gái của chủ tịch Tập đoàn Vân thị ở thành phố Kim."

"Đây là mảnh vỡ còn sót lại ở hiện trường vụ tai nạn xe tối qua, còn đây... Là những hung khí gây án như ống thép mà cấp dưới đã thu thập được tại hiện trường."

Phong Trạch đặt những tấm ảnh thông tin thu thập được lên bàn.

"Nói vậy thì cô ấy cũng đáng thương thật, bị người ta đuổi gϊếŧ suốt cả chặng đường, xem ra đã bị dọa cho khϊếp vía nên mới ôm chặt chân ngài trong rừng không chịu buông tay. Mà phải công nhận cô ấy không chỉ mạng lớn mà mắt nhìn cũng tinh tường thật, đến cả việc chọn người để bám víu cũng giỏi nữa!"

Lệ Quắc Dã không muốn nghe thêm lạnh lùng lên tiếng.

"Đêm qua chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, sau này không được nhắc đến cô ta trước mặt tôi nữa."

Phong Trạch sững người, không tài nào đoán được suy nghĩ của thiếu gia nhà mình.

Rõ ràng chính thiếu gia bảo anh đi điều tra những tài liệu này mà, sao đột nhiên lại không muốn nghe nữa?